Đinh Hương nhìn thẳng thấy vết sẹo của Như Quỳnh mà có chút thở dài, nhẹ giọng hỏi han:
- Bị sốt mà vẫn đi làm à?
Như Quỳnh có chút mệt mỏi, lấy tay dụi mắt, khi nghe câu quan tâm đó mà đáp:
- Không đi làm thì không có tiền trả nợ.
Đinh Hương chẹp miệng, biểu cảm đầy sự cảm thông rồi cầm tay Như Quỳnh mà kéo đến một chỗ ngồi ở cửa hàng rồi nói chuyện.
- Thật ra kêu cô lại đây cũng có một lý do nữa, cô giờ ở đâu á? Nếu được thì ở với chúng tôi nè.
Như Quỳnh vội vàng từ chối:
- Tôi không cần sự giúp đỡ đâu, thương hại tôi thì cứ bảo thẳng là thương hại.
Chỗ trọ tôi tìm cũng tốt lắm.
Đinh Hương nghe vậy cũng ngang ngược đáp lại:
- Đúng rồi, là thương hại đó.
Nhưng mà...!cô lấy tiền vừa làm ra thì đưa cho chủ nợ ngay, trọ thì giờ giá đắt như lên trời, nhà thì bị cháy rồi, cô nghĩ tôi không đoán ra được sao? Hửm...
Như Quỳnh có chút lưỡng lự nhưng lúc sau cũng gật đầu đồng ý, đúng lúc này ông chủ ra ngoài tìm Đinh Hương để cắm hoa cho khách.
Như Quỳnh đứng dậy để phát hết số tờ rơi còn lại.
Khi đến giờ tan làm thì cả hai đến chỗ của Như Quỳnh, cô ngơ ngác mà không thốt nên lời về cảnh tượng chỗ ở hiện tại của cô ta, vô cùng bất ổn.
Lấy đồ dùng xong xuôi thì hai người đều về nhà thì bắt gặp nhóm chủ nợ của Như Quỳnh.
- Này con nhỏ kia, tiền đâu?
Như Quỳnh có chút sợ hãi mà bảo:
- Cho tôi thêm vài ngày nữa được không?
Chủ nợ mới giơ tay doạ đánh rồi quát lên:
- Có biết là đã đến thời hạn rồi không? Còn muốn gia hạn nữa, muốn chết hả?
Đinh Hương đứng bên cạnh mà không chịu nổi nên đã xen vào nói:
- Vậy các anh cũng phải cho cô ấy biết nợ bao nhiêu chứ? Không biết thì làm sao mà trả đây?
Chủ nợ nhìn cô mà thở phì một hơi dài mà trả lời:
- Còn đứa nào đây? Biết gia đình nhỏ này nợ bao nhiêu không? Bốn trăm triệu kể cả lãi...!Tôi đã nói với nhỏ này rồi.
Như Quỳnh lập tức phản bác:
- Bữa anh nói là một trăm triệu, giờ lên ghê vậy?
Cô lạnh giọng mà bảo:
- Nè, các anh bị ai xúi vậy? Bị Việt Linh xúi đúng không?
".
.
." Nhóm chủ nợ bỗng dưng im bặt đi, đúng là gia đình của Như Quỳnh chỉ có nợ chúng một trăm triệu thôi, chỉ là Việt Linh yêu cầu tăng số nợ lên.
- Tôi quen chủ nợ xã hội đen của các anh đấy nhé.
Liệu hồn.
Cô nói mà mọi người xung quanh sốc ngang, sao có thể bình tĩnh nói được câu đó chứ, đám chủ nợ đó mới nhíu mày lại, rồi một người trong số đó chợt lên tiếng:
- À, cô gái này từng nợ chúng ta đó.
Như Quỳnh thắc mắc nên có hỏi nhỏ cô:
- Lúc trước cô có nợ họ à?
Đinh Hương trả lời:
- Bố mẹ tôi bỏ rơi tôi, để lại món quà là một đống nợ chứ tôi có biết gì đâu.
Nhớ lúc đó mới 15 tuổi thôi à.
Kệ đi, chuyện qua rồi.
Trùng hợp thay, Hoả Lân lái xe ngang qua thì bắt gặp cảnh tượng nên đã dừng và xuống xe, đi đến chỗ hai người đang đứng, cậu ta bỏ tay vào túi mà đi đến sau lưng hai cô mà đứng.
- Có chuyện gì mà đứng đây thế?
Hai cô nghe được mà quay đầu lại thì thấy, Hoả Lân mới đứng đó thì bỗng cánh tay khoác trên vai cậu mà bảo:
- Mày dừng đột ngột làm tao suýt nữa tông trúng xe mày rồi đấy.
Hoả Lân nhìn qua Thiên Phong, rồi nhìn qua xe máy đang đằng xa kia mà bảo:
- Mới tập lái mà cứ phóng nhanh, hừ.
Thiên Phong phản bác lại:
- Rõ ràng mày đi trước dừng đột ngột, tao làm gì kịp phanh lại, mà đứng đây làm gì thế?
Hoả Lân đáp lại:
- Thấy