Hoàn thành công việc xong xuôi, anh tưởng mình được lên lại trần gian nhưng không ảnh bị Diêm Vương không cho lên làm anh xuất hiện bộ mặt khó hiểu, thắc mắc hỏi:
- Sao vậy phụ hoàng? Lúc trước tống con lên, giờ không cho con lên là sao?
Diêm Vương mới ôn tồn bảo:
- Rồi con sẽ biết vì sao ta làm thế?
Hoàng Kiệt lại hỏi tiếp:
- Vậy mấy đứa trên kia thì sao?
Diêm Vương trả lời:
- Cũng vậy.
Anh mới cằn nhằn nói:
- Khó khăn lắm tụi con mới tìm được vợ mà.
Sao lại chia cắt tụi con vậy? Con còn chưa tán được cô ấy nữa đó.
Diêm Vương vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của anh:
- Đã bảo rồi, một ngày nào đó con sẽ biết vì sao?
Anh bình tĩnh lại rồi hỏi:
- Vậy bao nhiêu năm ạ?
Diêm Vương thở dài nói:
- Không thể trả lời.
Chờ đi.
Ở bên chỗ Mạnh Bà, các chị lớn đã tụ tập với nhau để tám chuyện, uống trà bỉ ngạn do đích thân Mạnh Bà pha chế.
Tiểu Băng nhẹ nhàng cầm lấy tách trà rồi húp một ngụm và nói:
- Tội cho tụi nhỏ quá.
Huyết Tâm lạnh lùng nói:
- Chị đang thấy thương hay đang trêu đấy?
Tiểu Băng điềm đạm trả lời:
- Không biết, thương thì thương nhưng vẫn thích trêu chọc tụi nhỏ.
Hồng Lam nhíu mày lại mà nói:
- Chị nói như thế, thú thật em không hiểu.
Dương Ngọc bảo:
- Em cũng không hiểu.
Huyết Tâm chẹp miệng bèn giải thích:
- Ý chị ấy nói rằng, đây là cú lừa dành cho tụi nhỏ.
Hồng Lam ngơ ngác hỏi:
- Vậy là lừa hả?
Tiểu Băng gật nhẹ, mỉm cười nói:
- Ầy, sẽ gặp sớm thôi.
Mạnh Bà ở đó lên tiếng:
- Duyên tơ hồng còn nối, làm sao mà nỡ cắt được.
.
.
Ở trên nhân gian, cả ba cậu đều nhận tin phải về lại khiến cho bàng hoàng, Thành Long trước khi đi đã hẹn Mi Lê tại biển, cậu cầm tay của cô mà vuốt nhẹ thở dài, cô cảm nhận được điều không ổn nên lo lắng hỏi:
- Có điều gì làm anh không vui sao?
Thành Long bèn trả lời:
- Anh phải trở về Long Cung rồi.
Mi Lê nghe xong khuôn mặt xuất hiện nét buồn rầu, cô nói:
- Vậy anh có trở lại không?
Thành Long mỉm cười nói:
- Không biết nữa, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhau.
Lúc này Mi Lê đã rơi những giọt nước mắt, khóc oà lên, cậu vội vàng ôm lấy cô mà trấn an, thấy cô như vậy cậu không nỡ đi chút nào.
Cậu nói:
- Đừng khóc, nhớ phải chăm sóc bản thân đấy.
Anh mà thấy em gầy là anh sẽ phạt.
Mi Lê gật đầu, cậu lau nước mắt ở gò má cô rồi thấy một đoàn lính cá đang đợi cậu.
Cậu thở dài mà buông cô ra đi ra biển, vẫy tay tạm biệt cô.
Mi Lê mới hét lên:
- Nhất định phải lên đây lấy em đó.
Còn Thiên Phong, cậu bị Thiên Lan kéo đi mà không một lời từ biệt trực tiếp đến Vi Vi, chỉ có thể gửi một bức tâm thư.
Cô nhìn thấy một bức thư ở trên bàn mình lúc nào không rõ, cô tò mò mở ra xem thì thấy lời nhắn gửi:
"Vi Vi, thứ lỗi cho Thiên Phong này đi mà không nói từ biệt.
Nhớ sống tốt nhé, không được để bệnh.
Hẹn một ngày gặp lại không xa.".
Ở dưới cuối dòng có ghi: "Tôi thích em, sẽ nhớ em nhiều lắm.", Vi Vi đọc xong bỗng phút chốc lặng người đi, mặt buồn bã hiện lên.
Cô cầm tờ giấy mà giọng nghẹn ngào phát ra:
- Đồ đáng ghét.
Tại một khu vườn hoa nhỏ, Hoả Lân hẹn Như Quỳnh ra đây, cậu ta kể ra hết, sau đó nháy mắt trước khi đi làm cô phải quay về hướng khác mà lặng lẽ rơi nước mắt rồi lại lâu nó đi.
Cô ấy quay lại mỉm cười, tuy vậy giọng không như bình thường nữa, cô ấy bảo:
- Đi đi, nếu tôi