Tại Hoả Linh Cung, trong tẩm điện nọ có một người lén lút dọn đồ rồi xách túi đồ để đi đến nhân gian, tùy nhiên có một người đã đứng trước ngày cửa lúc nào không hay, nghiêm giọng hỏi:
- Định đi đâu?
Hoả Lân ngẩng lên nhìn thẳng người đó mà nuốt nước bọt ực ực, hít thở sâu, cậu ta ngập ngừng đáp:
- Anh trai, em đi...!đi tới nhân gian.
Chàng trai đứng trước mặt cậu ta với dáng vẻ chững chạc, điềm đạm là đại hoàng tử của Hoả Linh Cung, tên Hoả Minh, nghe xong thì nhíu mày lại, lạnh lùng nói:
- Vì sao?
Hoả Lân thẳng thắn đáp:
- Em muốn gặp cô ấy.
Hoả Minh thở dài, rồi dùng phép để đẩy cậu ta vào trong phòng lại, chốt chặt cửa không cho cậu ta đi.
Hoả Lân đập cửa kêu gào rồi cậu ta buồn bã ngồi gục xuống sàn, dựa vào thành cửa đã đóng kín, vứt túi xách qua một bên.
Trong lúc đó, Hoả Minh đi đến tẩm điện của Hoả Linh Vương cầu kiến.
- Người có thể cho nó đi được không?
Hoả Linh Vương ôn tồn đáp lại:
- Đưa cô gái đó về đấy cho nó đi.
Hoả Minh bèn nói:
- Nhưng...!Hoả Lân đem vợ để cho chúng ta sẽ hay hơn đó ạ.
Hoả Linh Vương mới thở dài bảo:
- Thôi được rồi, thả nó ra để nó gặp cô gái ấy.
Ông ấy đưa một viên thuốc dạng như viên kẹo ngậm, nhờ người thân cận đưa cho Hoả Minh, anh ấy lập tức ngạc nhiên hỏi:
- Cái này là gì ạ?
Hoả Linh Vương ôn tồn bảo:
- Đó là một viên thuốc nhỏ, nói Hoả Lân đưa cho cô gái đó uống.
Hoả Minh mỉm cười cúi đầu rồi rời đi, Hoả Linh Vương lắc đầu bất lực.
Hoả Minh lại đến tẩm điện của Hoả Lân, sai người hầu mở cửa, cậu ta thấy cửa mở mà lòng đầy vui mừng, thấy anh trai đứng đó liền hỏi:
- Anh cho em ra ngoài rồi hả?
Hoả Minh gật đầu bảo:
- Mới xin phụ hoàng, đây là một loại thuốc dành cho người trần.
Đi đi.
Hoả Lân cầm lấy rồi vội vàng đi lấy túi xách rồi chạy vọt ra ngoài tẩm điện.
Khi đã đi đến nhân gian, cậu ta thấy nơi đây đã có chút khác biệt.
Cậu ta đi tới thăm nhà hàng của mình một chút, trước khi đi cậu có giao cho anh em kết nghĩa người trần phụ trách rồi cậu ta đi đến ngay chỗ đã từng hẹn với Như Quỳnh, cũng là nơi mà cậu ta nói lời tạm biệt với cô ấy.
Bỗng nhiên cậu ta thấy một tấm lưng quen thuộc đang ngồi ở đó, đang ngân nga giọng hát và hưởng thụ không khí ở đó.
Hoả Lân bước đến chậm rãi sau lưng tấm lưng ấy mà mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Lâu rồi mới thấy em lại.
Như Quỳnh nghe được giọng nói quen thuộc đó mà quay lại, sửng người đến mức làm rơi luôn cành hoa mà cô mới hái được, sau đó cô ấy đứng dậy ôm chầm lấy cậu ta mà không nói gì.
Cậu ta vội lấy tay vỗ tấm lưng bé nhỏ ấy mà trấn an.
Một lúc sau, khi đã ổn định tâm trạng, cả hai ngồi xuống mà trò chuyện, Hoả Lân chủ động nắm lấy tay cô mà bảo:
- Em không thay đổi chút nào.
Như Quỳnh ngại ngùng đáp lại:
- Đâu, em giờ 24 tuổi rồi.
Hoả Lân mới mỉm cười, nói:
- Thật ra anh đến đây để rước em về làm vợ.
Như Quỳnh ngạc nhiên hỏi:
- Anh nói thật không?
Hoả Lân gật đầu rồi đưa viên thuốc mà anh trai cậu ta đã được cho Như Quỳnh uống, cô ấy có chút khó hiểu nhưng vẫn nghe lời cậu ta.
Hoả Lân ôn nhu nói:
- Tổ chức đám cưới xong, em thích đi đâu anh sẽ theo em tới đó.
Như Quỳnh vui vẻ gật đầu bảo:
- Vâng.
.
.
Tại chỗ của Đinh Hương, cô đang sắp xếp các sổ sách cần phải xử lý gấp, cắm đầu cắm cổ bấm phím cho kịp để nộp lên cấp trên.
Ba tiếng sau, cô ngửa lưng thở hổn hển, cầm điện thoại lướt một chút mà bất ngờ thẳng lưng dậy, lẩm bẩm:
- Cái gì vậy trời? Như Quỳnh gặp lại Hoả Lân rồi sao? Khi nào mới tới lượt mình vậy trời?
Người ở bên cạnh thấy thế liền lên tiếng an ủi:
- Không sao, còn duyên thì còn gặp.
Cô mới bảo:
- Duyên