Ở sông Nãi Nãi, khung cảnh nên thơ, đầy cá tôm bơi tung tăng, những ốc, sò, hến, con trai đang thò cái đầu ra một cách vô tư.
Lăng Ngân với mặt mày ủ rũ mà bước vào.
Các người hầu đi ngang qua thấy liền cúi đầu chào, cô chán nản xua tay rồi bước vào tẩm điện của Nãi Nãi nữ vương, đến bàn của chị mình mà lấy bút lông và giấy để quẹt vài đường giải sầu.
Hình như cô buồn rồi.
Nãi Nãi nữ vương - Lăng Nghi lúc này đã về, thấy em gái mình xuất hiện với khuôn mặt buồn thiu vậy là đã hiểu được vấn đề.
- Thất tình nữa sao?
Lăng Ngân mếu máo đáp:
- Chị định chọc em à?
Nãi Nãi nữ vương lấy tay gãi một chút ở phần bên mắt, chẹo miệng bất lực cô em bé bỏng của mình, tiến tới phía trước mà ngồi vào chỗ cao nhất, vắt chéo chân một cách uy quyền.
Nãi Nãi nữ vương mới điềm đạm bảo:
- Hay là đứng đến đó một thời gian đi.
Cậu ta chắc chắn sẽ rất lạ lẫm.
Lăng Ngân với vẻ mặt đầy suy tư, Nãi Nãi nữ vương ngoắc tay ra hiệu một người hầu lại gần và người đó gần đầu.
Khi Lăng Ngân đang ngẩn ngơ dưới khung cảnh ấy thì bị hai người hầu khác lôi đi một cách bất ngờ.
- Ê, các người làm gì vậy? Chị ơi...
.
.
Ngày bữa tiệc đã đến, khung cảnh hoàng tráng, lộng lẫy.
Mọi người tham gia đều há hốc mồm vì vẻ đẹp lấp lánh đó.
Thành Long và Mi Lê cũng khoác tay nhau mà chào từng vị khách, cho đến khi bước tới trước mặt Nãi Nãi nữ vương, cậu nhìn qua nhìn quắc, phát hiện ra là Lăng Ngân không đến.
Cậu nhíu mày lại, còn đối phương thì cứ cười cười, bèn giải thích cho cậu biết.
- Tôi chỉ giúp cặp đôi hoàn cảnh một chút.
Mi Lê bên cạnh cậu cũng lên tiếng:
- À, đúng là chị gái "tốt".
Bên kia Lục Long, cậu ấy vẫn để khuôn mặt lạnh băng, cùng với thái độ nghiêm túc.
Cậu ấy chào những khách quý rồi bỗng chợt nhận ra là không thấy Lăng Ngân đâu, cậu ấy cứ cảm giác thiếu thiếu gì đó làm cho cậu đỡ nhạt.
Định đi hỏi Nãi Nãi nữ vương, tuy nhiên thấy hai vợ chồng của Thành Long đó nên không bước đến nữa, vẻ mặt không đổi nhưng trong lòng hơi có chút thất vọng.
Bách Long từ đâu hiện ra, tay khoác vai một cách vô tư rồi nói giọng điệu có phần chọc ghẹo.
- Nhớ người ta à?
Lục Long giật mình vì câu nói, nhưng vẫn mạnh mồm đáp:
- Không có.
Bách Long lại tiếp tục trêu chọc, bảo:
- Hình như không thấy Lăng Ngân đâu cả, con bé không đến hả ta?
Lục Long thở dài, lấy tay phải cầm và hất mạnh bàn tay của ai đó mà bỏ đi chỗ khác cho yên tĩnh.
Bách Long vui vẻ khi đã nói trúng tim đen của cậu em trai, lập tức chạy tới mách với Thành Long.
Cậu bật giác cười vì sự ngộ nghĩnh của em trai bé này.
Thôi thì kệ, ai bảo phũ phàng với con gái người ta, cho nhớ chết luôn.
Bên sông Nãi Nãi, Lăng Ngân cố gắng cậy cửa để đi tới bữa tiệc.
Mặc dù làm cách nào cũng không mở được, người hầu thì lơ cô đi.
Tâm trạng của Lăng Ngân rất buồn lẫn bực, cô hết phá cái này sang cái khác mà vẫn không hết tâm trạng bức