Đột nhiên nhớ đến, bọn họ là hai thiếu niên luận võ ngày đó, vì thế, ta ngẩng đầu bỡn cợt hỏi: “Hôm nay là ai thắng?”
“Ha ha, đương nhiên là ta! Hắn đã thua liên tục hai ngày!” Thanh y thiếu niên hôm nay mặc một kiện bạch sam, cười đến đắc ý kiêu ngạo. Hai người cùng sóng vai trên cầu đi tới, thoạt nhìn quan hệ tốt lắm.
“Cái gì chứ! Chẳng qua may mắn thắng hai ngày thôi, hai ngày trước ngươi không phải thua sao?” Người thiếu niên kia hôm nay mặc hồng y, tính có vẻ chút trẻ con.
“Đúng rồi, ngươi tên gì? Như thế nào chưa từng thấy qua ngươi?” Bạch y thiếu niên hỏi.
“Ta gọi Phương Lệnh Vũ, các ngươi đi đâu?” Ta hỏi ngược.
“Cái gì? Ngươi chính là nhân xưng “Thánh Thủ Lan Tích” Phương Lệnh Vũ? Thật lợi hại, không chỉ biết vẽ tranh, còn có thể thổi ra một khúc mỹ diệu giống như << Cao Sơn Lưu Thủy >> của Nhạc Tiên, ngươi như thế nào học được?” Bạch y thiếu niên khoa trương kêu la.
Ta sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm, người thời này thật thích đặt ngoại hiệu, bất tri bất giác đã bị xưng là “Thánh Thủ Lan Tích”.
“Chính mình ngu thì không sao, nhưng đừng tưởng người khác cũng ngu giống ngươi!” Hồng y thiếu niên đem hết khả năng trào phúng.
“Ngươi như thế nào luôn cùng ta đối nghịch!” Bạch y thiếu niên phát hỏa.
“Ta mới không cùng ngươi chấp nhặt…”
“Đừng ồn, ta còn không biết tên các ngươi.” Mắt thấy bọn họ càng cãi càng kịch liệt, lại có khuynh hướng muốn động thủ, ta vội vàng đứng giữa trung gian đảm đương hòa giải.
Hai người cuối cùng dừng khắc khẩu, những vẫn trừng mắt liếc nhau một cái, không hẹn cùng phát ra tiếng hừ lạnh, lại cùng quay mặt sang chỗ khác.
“Tên!” Ta bất đắc dĩ luôn miệng nhắc nhở.
“Úc, thật ngại, ta gọi Mạnh Hiên.” Bạch y thiếu niên cười cười xin lỗi.
“Ta gọi Tiêu Viên.” Hồng y thiếu niên gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.
“Đúng rồi, Nhạc Tiên kia là ai? << Cao Sơn Lưu Thủy >> là hắn đàn sao?” Rõ ràng là ta đàn, khi nào thì trở thành Nhạc Tiên?
“Ngươi không nghe nói sao? Nhạc Tiên chính là Nhị hoàng tử Phượng Thiên Linh! Truyền thuyết nói hắn đàn Vân Tranh đến xuất thần nhập hóa, ngay cả phượng hoàng đều có thể gọi đến. Thủ khúc << Tri Âm Tri Kỷ >> là âm thanh của tự nhiên, không giống khúc nhạc người thường có thể đàn ra.” Mạnh Hiên vẻ mặt khâm phục.
Lời người thật đáng sợ, một thủ khúc cư nhiên lại lan truyền khoa trương đến vậy! Trước mắt ta đã có hai
ngoại hiệu, không biết có hay không xuất hiện cái thứ ba.
“Các ngươi nói, Nhị hoàng tử đến tột cùng ở nơi nào? Vì cái gì đã năm năm không có tin tức hắn? Có thể hay không đã chết?” Tiêu Viên tò mò hỏi.
“Chỉ sợ chỉ có Nhị hoàng tử mới biết chính mình đi nơi nào! Bây giờ còn có người tìm hắn sao?” Ta làm bộ lơ đãng hỏi, trong lòng bất an không yên, tràn ngập mong chờ lại sợ hãi thất vọng.
“Dường như vẫn chưa ngưng việc tìm kiếm, chính là không nghiêm như năm năm trước.” Mạnh Hiên trả lời làm cho lòng ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết phụ hoàng đối với ta đến tột cùng có hay không để ý, trong lòng nhịn không được điểm hy vọng, có lẽ hắn đối ta có một chút lưu tâm, tối thiểu cũng có một loại tình cảm phụ tử! Ta đột nhiên cảm thấy thực bất an, rất muốn lập tức chạy đến kinh thành hỏi hắn.
“Phương huynh? Phương huynh?” Bên cạnh truyền đến thanh âm người gọi, ta sửng sốt một chút mới phản ứng quay lại.
Ta ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”
“Chúng ta muốn đi báo danh tham gia thi Hương, ngươi muốn hay không cùng chúng ta đi?” Mạnh Hiên sang sảng nói.
“Thi Hương? Khoa cử sao?” Ta nghi hoặc, thời này vẫn có khoa cử?
“Đúng vậy, chúng ta tham gia thi võ, hiện tại đi báo danh, tháng tám bắt đầu khảo.”
“Vậy ta đi thi văn, cùng đi đi, ta cũng không biết nơi.” Mặc kệ thế nào cũng phải trở về một chuyến, nếu một chút cũng không cố gắng, vứt bỏ phần ám luyến này, thậm chí cũng không cho hắn biết đã chấm dứt, ta sẽ không cam lòng. Tối thiếu muốn nói cho hắn biết tình yêu của ta, hướng hắn cầu một đáp án, chẳng sợ hủy đi quan hệ phụ tử, cũng không thể trốn tránh trong sự không minh bạch. Lòng ta yên lặng hạ quyết tâm, kiên nghị đi đến nơi báo danh tham gia thi văn, điền đủ tư liệu của ta vào.