“…Khẩn cầu Hầu gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Sau đó, A Ân phục trên mặt đất, váy trắng trải dài, màu trắng như hoa ngọc lan nở rộ, ở giữa còn có từng sợi từng sợi nhụy hoa đen nhánh, che lấp đi áng sáng sớm đã từ cửa sổ chiếu vào, váy trắng tóc đen, còn có đôi tai đỏ hồng vì hầu bệnh mà chưa kíp tan đi, khiến cho Trầm Trường Đường nhìn thấy mà có chút thất thần.
Cho đến khi những vết đỏ tan đi thì hắn mới tỉnh lại, kéo dài tiếng ‘Hả’ rồi lại hỏi: “ Nếu nàng không muốn, ta sẽ không tìm nàng nữa?”
Hắn biết rõ không phải là chuyện này. A Ân thầm nghĩ vị Hầu gia này vì sao lại lằng nhằng như vậy, vì sao nàng tới đây hắn biết rất rõ, cứ phải bức chính miệng nàng nói ra mới được sao? Thế nhưng đang ở dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu, huống chi mái hiên nhà này lại còn nạm vàng! Nàng nói: “Cửa hàng Hoa Trù, còn có phú thương Giang Nam, tất cả xin Hầu gia hãy thu hồi mệnh lệnh.”
Nàng vốn đã cảm thấy bất thường, có đôi khi chuyện tốt qúa nhiều không phải là trùng hợp.
Là đạo hạnh nàng quá cạn, không thể phát hiện ra ngay từ đầu.
Bọn họ phụng mệnh hành sự, chiếu đó đặc biệt tới hai tỷ muội nàng, có thể làm những chuyện đó đều là những người tinh anh, nếu thực sự tìm hiểu thì không bao lâu nữa liền biết người phía trên che chở cho các nàng là quý nhân ở Vĩnh Bình, Mục Dương Hậu. Nàng nếu hôm nay không tới, tiếp tục qua một thời gian nữa, trên dưới Cung Thành sẽ biết nàng là người có ấn ký của Mục Dương Hậu.
Nàng không muốn dựa vào người khác, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải đi trên con đường làm hầu bệnh cho Mục Dương Hậu, kết cục cùng trước đây liền trực tiếp đồng ý đi Vĩnh Bình.
Tỉnh cảnh lúc này, tình cảnh sau này đều chỉ dựa vào mộ ý niệm của hắn.
Hắn vui, thì chính là thiên đường. Hắn giận, đương nhiên là địa ngục.
Nàng như vậy, cùng với những người hầu khác thì có gì khác nhau? Đặt ở sau nhà người khác, không phải là
Nền nhà trong phòng đều trải thảm Ba Tư, màu sắc diễm lệ, đầu đụng xuống thảm có cảm giác mềm mềm mại mại, như là lông chim lướt qua trán.
Nàng cúi càng thấp hơn.
“A Ân nguyện làm hầu bệnh cho Hầu gia, chỉ cầu ngài đừng mang theo A Ân đến Vĩnh Bình.”
Nàng không muốn làm hầu bệnh, đi Vĩnh Bình nàng lại càng không muốn. Thế nhưng đứng trước cường quyền, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trước tiên tạm thời lui một bước, vả lại cứ coi hắn như người sắp chết, chỉ cần nước bọt của nàng mới có thể cứu sống, nghĩ như vậy ngược lại cũng không còn cảm thấy thẹn nữa, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Nàng làm như vậy, lão thiên gia nhìn vào rồi sẽ có một ngày sẽ nghiêm trừng hắn…A Ân giật mình, dường như là đêm toàn bộ đầu đặt trên thảm lông cừu.
…May mà Mục Dương Hậu lại bản lĩnh cao cường cũng không cách nào suy đoán được nội tâm của nàng.
Trầm Trường Đường tất nhiên là không biết A Ân đang nghĩ gì, hắn nhìn A Ân cúi đầu càng lúc càng thấp thì nói: “Bản hầu sẽ không ở Cung Thành liên lục.”
A Ân nói: “ Chỉ cần Hầu gia cần hầu bệnh, mặc kệ mưa gió, mặc kệ mệt nhọc, A Ân sẽ không chùn bước.” Nàng ngập ngừng nói: “Thảo nữ trời sinh tính tình nhát gan, lại sợ gây rắc rối, cuộc đời này không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu an phận một đời.”
Đổi lại thành lời nói rõ ràng, chính là không muốn có bất cứ dính dáng, quan hệ nào với ba chữ ‘Mục Dương Hậu’.
“Nàng ngẩng đầu lên.”
A Ân run lẩy bẩy ngẩng đầu lên, ngay cả mi mắt cũng run rẩy.
Trầm Trường Đường hỏi: “Nàng thật là sợ ta như vậy ư?”
A Ân lúc này mới thành thật mà đáp: “Vâng.”
“Mà thôi, bản hầu cũng không có xấu xa như ngươi nghĩ, không làm được chuyện cưỡng đoạt thường dân. Nếu thật sự nàng muốn như vậy, bản hầu liền làm như ngươi mong muốn, thế nào? Sau này Trần Đậu sẽ đi theo bên cạnh nàng, nếu như bản hầu cần, Trần Đậu sẽ đón nàng. Nàng không muốn có quan hệ với ta…” Than khẽ, tiếng than có vài phần phiền muộn, “Cũng như ý của nàng. Về phần cửa hàng Hóa Trù và phú thương Giang Nam, nàng đừng lo, sẽ không có ai biết.”
Mục Dương Hậu bỗng nhiên dễ nói chuyện như vậy khiến A Ân có chút không tin nổi, cho là hắn lại muốn giở trò đùa gì nữa.
“Nàng muốn phân biệt rõ ràng với bản Hầu, bản Hầu cũng không ngăn nàng, những chuyện này coi như là tiền công hầu bệnh của nàng.”
Lúc A Ân về đến nhà là lúc hoàng hôn đã bao phủ tứ phía.
Nàng lặng lẽ đi vào từ cửa sau, còn chưa về đến phòng liền thấy trong phòng đền đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có tiếng nức nở của Khương Tuyền. A Ân thầm kinh hãi, bước nhanh hơn, khi đến phòng thì thấy gian phòng vốn ngăn nắp gọn gàng nay thảnh một mớ hỗn độn, y phục trong hòm xiểng bị lục lọi tới loạn thất bát tao, ngay cả hạnh điêu trong hộp cũng bị lật ra, rơi tán loạn đầy đất.
Khương Tuyền đứng ở trong góc nhỏ, mắt đã khóc như hột đào.
Mà chính giữa gian phòng đặt một chiếc ghế trúc, Ân Tu Văn bắt chéo hai chân uể oải ngồi ở đó, sắc mặt trầm trầm.
“Chịu quay về rồi hả, qùy xuống.”
A Ân không biết đã xảy ra chuyện gì, A Tuyền há mồm, lại bị Ân Tu Văn trách cứ: “Ngươi là khách qúy của Ân gia chúng ta, không thể không tiếp đón chu đáo, ngươi mau ra ngoài chờ. Hôm nay ta muốn đóng cửa dạy dỗ nhi nữ.”
Khương Tuyền nhìn A Ân.
A Ân ý bảo nàng cứ ra ngoài trước, Khương Tuyền lúc này mới đi ra ngoài, cũng không dám đóng cửa phòng, để lại một đường nhỏ.
Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai cha còn, A Ân mới qùy xuống, nhẹ giọng nói: “Nhi nữ cả gan hỏi phụ thân, chẳng hay nhĩ nữ đã làm sai chuyện gì? Mặc cho nhi nữ đã làm sai chuyện gì, xin phụ thân hãy bớt giận, phụ thân giáo huấn A Ân, A Ân nhất định ghi nhớ trong lòng, chỉ mong phụ thân chớ để tức giận hại tới thân thể.”
A Ân nhẹ nhàng nói, dù chơ có tức giận hơn nữa cũng tiêu tan đi vài phần, nhưng Ân Tu Văn vừa nghe lại càng tức hơn.
“Ngươi nhìn xem ngươi là cái bộ dạng gì? Cô nương không ra cô nương, thảo nào mà Tạ gia từ hôn! Giọng điệu như vậy là ngươi học ở đâu hả? Ngươi ở bên ngoài qua lại với người nào? Lúc tổ phụ ngươi còn sống, ta không quản được ngươi, hiện tại tổ phụ ngươi đã qua đời, ta nếu không quản ngươi, ngươi có phải là cưỡi ngựa trên đầu ta không hả?” Chiếc giày đen đá một cái, kéo chiếc thiếp mời đen thui tới trước mặt A Ân, “Đừng tưởng rằng Lạc công tào bởi vì được Vương Tương khen ngợi tài hạch điêu thì ngươi cũng có thể bắt chước Tây Thi. Ngươi thật sự cho rằng Lạc công tào chỉ vài hạch điêu mới được Vương Tương khen ngợi ư? Đầu óc đàn bà các ngươi thật đơn giản, ngươi cũng đừng cho là biết được vài chữ thì đuôi liền vểnh lên tới tận trời, Lạc gia có tiền đút lót nên mới được như ngày hôm nay. Một mình ngươi điêu hạch còn không bằng ở trong phòng thêu hoa phụ cấp cho gia đình. Lạc công tào cho ngươi thiếp mời, ngươi liền cho rằng bản thân có tài ư? Đó là vì ngươi cứu muội muội của hắn! Ngươi nếu thật sự tham gia, chính là làm mất thể diện của Ân gia chúng ta, sẽ làm hại Hạo ca nhi ở Thọ Toàn học đường không ngóc đầu lên được.”
A Ân cuối cùng cũng hiểu cha mình vài sao tức giận, nàng cũng không sửa lại thành ngữ ông dùng sai, nàng chỉ biết hôm nay dù nàng nói gì, phụ thân cũng không nghe lọt, chỉ biết một mực là nàng sai, nên đơn giản theo lời của ông, nói: “Nhi nữ đã biết sai.”
“Ngươi bộ dạng này đâu thực sự là biết sai? Mẹ ngươi không dạy ngươi tốt, hai mươi năm, lại dạy ra một đứa con gái không biết trời cao đất rộng!” Giày Vân một kiều một kiều, Ân Tu Văn tiếp tục quen thuộc. A Ân nghe tai trái lại ra tai phải, hơi rũ mắt quan sát căn phòng của mình.
Bỗng nhiên, cả người nàng cứng đờ.
Hộp đặt đầy đủ hạch điêu của nàng không chỉ có rơi tán loạn trên đất, còn có vài cái bị đạp đến cái túi bị rơi mất, còn có phật Di Lặc cầm tràng hạt trong tay ngày thường nàng điêu cũng không còn nguyên hình.
Tay nàng run lẩy bẩy, cố che đậy tức giận.
Trong nháy mắt, nàng muốn trực tiếp nhảy lên một cái, làm chút chuyện không phù hợp với đạo hiếu.
Nhưng từ nhỏ nàng được giáo dục rằng đây là cha nàng, nàng không thể có ý nghĩ như vậy!
Cuối cùng, Ân Tu Văn đã rời đi.
Khương Tuyền đi vào, đỡ A Ân quỳ trên đất đứng dậy. A Ân gần như lảo đảo mà nhào tới tới bàn trang điểm, nhặt hạch điêu rơi đầy đất lên. Nàng đếm, còn thiếu mười hai tượng quan trọng nhất, quýnh lên, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Khương Tuyền vội vã từ trong tay áo lấy ra mười hai tượng, nói: “Muội sợ lão gia đều phá tất cả, nên đã lặng lẽ giấu đi hạch điêu tổ phụ để lại cho tỷ.”
A Ân vừa nhìn, nước mắt chợt rơi xuống.
Nếu hạch điêu tổ phụ để lại cho nàng không còn, còn không bằng cắt đi da thịt của nàng.
Khương Tuyền thấy A Ân như vậy, cũng roi nước mắt theo, nói: “Tỷ tỷ, đều là tại muội không tốt. Lúc trước muội kiếm được ít bạc, đi mua son mới. Hôm nay từ cửa hàng Hoa Trù về gặp phải lão gia. Lão gia tinh mắt, liếc một cái liền nhìn ra muội thay đổi son, lập tức hỏi muội tiền từ đâu ra, còn cầm đi tiền đại chưởng quỹ đưa cho muội. Sau khi lão gia đi ra ngoài một lúc, lúc trở về liền hỏi tỷ tỷ đi đâu. Muội liền nói tỷ tỷ cảm thấy trong người không khỏe đã đi tìm đại phu…” Nói đến đây, Khương Tuyền hít hít mũi: “Sau đó chẳng biết thế nào mà lão gia liền hỏi thêu khăn có thể kiếm được bao nhiêu, muội nói số tiền trước kia. Lão gia không tin liên xông vào, lục lọi khắp phòng, năm lượng bạc giấu trong y phục cũng cầm đi hết, cũng lúc này thì phát hiện ra thiếp mời của Lạc đại nhân.”
Nàng lau nước nước mắt, nhỏ giọng nói: “May mà tỷ tỷ có đề phòng, đã đem số tiền lớn giấu ở chân núi.” Lúc này, Khương Tuyền mới hiểu rõ vì sao lúc trước A Ân muốn gả cho lão ông bị bệnh nặng, ông lão tuổi tác đã cao, lại không thể hoạt động, người chờ có người đưa tiễn trước lúc lâm chung sẽ không có ai đối với các nàng như vậy.
“Muội đừng khóc nữa,bạc phụ thân lấy đi tỷ sẽ đền cho muội, sau này không thể giấu tiền trong phòng nữa, một lượng cũng không được.”
A Ân đã bình tĩnh lại, nói: “Ngày mai ta cũng sẽ đưa hạch điêu tới giấu ở Hạch Ốc.”
Khương Tuyền lại nói: “Nhưng không phải lão gia không cho tỷ ra ngoài sao?”
“Ta nếu thật sự
muốn đi ra ngoài, trong nhà có ai có thể cản được ta?” Lúc nửa đêm, A Ân vốn bực bội, ngực lại bởi vì đau nhức khó nhịn nên trằn trọc trở mình không ngủ được. Nàng càng nghĩ lại càng thấy bực, thật sự là cảm thấy uất ức vô cùng, hạch điêu chính là tâm can của nàng! Là tâm huyết của nàng! Mội một món hạch điêu đều đáng được trân trọng, nhưng hôm nay lại bởi vì sơ xuất của nàng, món hoặc tàn hoặc hỏng, thật sự là đau lòng vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, Khương Tuyền rất sợ A Ân lại bị Ân phụ qưở trách, nói là thay nàng đi vứt hạch điêu.
A Ân qúy nhất là hạch điêu tổ phụ để lại cho nàng, không muốn mượn tay người khác làm, khăng khăng muôn tự mình đi. Khương Tuyền bất đắc dĩ, đành phải khuyên A Ân đợi sau khi Ân Tu Văn đi khỏi rồi hãy đi. Lúc Ân tu Văn vừa ra khỏi cửa, thường thường đến giờ giới nghiêm ban đêm mới quay trở về, hoặc là dứt khoát không về, ngủ lại ở bên ngoài. Nếu hành động bí mật một chút, Đông Vân vội vàng hầu hạ phu nhân và hai vị di nương, phó dịch lại vội vàng chăm sóc cho Hạo ca nhi, Tần lão lại chỉ ở ngoài cửa trước, đi ra từ cửa sau hoàn toàn có thể thần không biết qủy không hay.
A Ân đồng ý rồi.
Chờ khi Ân Tu Văn vừa ra khỏi cửa, A Ân bước sau liền ra ngoài.
Có lẽ là lão thiên gia cũng thương yêu A Ân, nàng ra ngoài không bao lâu trời liền mưa tầm tã. Mây đen nặng nề, chốc chốc lại có sấm chớp, xem chừng nhất thời bán hội sẽ không dừng lại. A Ân mang theo mũ có màng che, đứng ở dưới mái hiên tránh mưa.
Thời tiết hôm nay vốn không tốt, người đi trên đường thưa thớt, người tránh mưa cũng không nhiều, chỉ lưa thưa vài người.
Đối diện có một lều bán cháo, ông chủ là một người trung niên, vội vàng cầm vung che kín nồi cháo đang bốc khí nóng hầm hập, bên cạnh có một đôi nhi nữ song sinh, đều là khoảng chừng mười hai mười ba tuổi đang giúp đỡ lẫn nhau, rất nhanh đã đem bàn ghế thu lại, phụ thân các nàng múc ra hai chén cháo, ngồi xuống bên cạnh từ ái nhìn nhi nữ của mình.
Đáy lòng A Ân có chút hâm mộ.
Nàng cũng biết mỗi người đều có số mệnh của mình, hâm mộ thì có hâm mộ nhưng cũng không cưỡng cầu.
Một chiếc xe ngựa đi qua, che khuất hình ảnh một nhà ba người vui vẻ, hòa thuận. A Ân nhìn thấy xe ngựa vậy mà dừng lại cũng không đi tiếp, nàng cho rằng có người vì mưa to nên muốn vào ăn cháo nên cũng không để tâm lắm. Không ngờ đợi một lúc, trong xe ngựa không có ai bước xuống, chỉ kiên định mà dừng ở đó.
A Ân chợt cảm thấy kỳ lạ.
Mũ che bị mưa to hắt vào có chút ẩm ướt, không thấy rõ, một tay vén tấm rèm lên, thanh âm âm nặng nề của ngư phu truyền ra.
“Cô nương đi đâu vậy? Lang chủ nhà ta đưa cô một đoạn.”
A Ân nhận ra thanh âm này, theo bản năng nhìn xung quanh một cái, vài người đứng tránh mưa đều đã đi hết, chỉ còn dư lại mình nàng. Xe ngựa dừng lại đây lâu qúa, có chút bất ngờ, nếu nói không hơn sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác, nàng khẽ cắn môi trèo lên xe ngựa.
Xe ngựa rộng rãi, có thể chứ đủ sáu người.
Nàng ngồi ở trong góc, bỏ mũ che xuống, đang định thi lễ thì Trầm Trường Đường nhẹ nói: “Không cần đã lễ.” Nói rồi, khóe mắt nhẹ nâng, không mặn không nhạt mà nhìn nàng. Trải qua mấy lần trước, A Ân hiểu vị quý nhân này nếu không phát bệnh thì sẽ tuyệt đối không khinh bạc nàng, trong lòng ngược lại cũng không cảnh giác nữa.
Có điều vừa nhìn thấy hắn, nàng lại nhịn không được mà nhớ lại những việc đã trải qua trước đây, môi lưỡi của vị quý nhân này vừa nóng lại vừa mềm, nhiều lần giao lưu thì tư vị lại một phen khác đi. Vừa nghĩ như vậy thì khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên, buông mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Đa tạ Hầu gia tiễn dân nữ một đoạn.”
“Đi đâu?”
“Đến Thương Sơn.”
“A? Gian nhà tổ phụ nàng để lại?”
A Ân đáp: “Vâng.” Nàng đã quen việc vị qúy nhân này thông suốt mọi sự, lúc hắn nói ra chuyện bí mật của Ân gia nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ. Vừa nói xong, A Ân cũng không biết nên nói gì tiếp thì tốt. Từ đây đến Thương Sơn còn một đoạn nữa, vừa rổi bởi vì mưa to như trút nước nên xe ngựa đi so với lúc thường có chậm hơn vài phần. Trong lòng A Ân có chút xấu hổ, những lúc nàng và Mục Dương Hậu đơn độc ở chung với nhau, tựa hồ đều hôn môi.
Vừa nghĩ đến đây, nàng lại càng lúng túng, năm ngón tay trong ống tay áo chậm rãi siết chặt.
Động tác lén lút của A Ân, hắn đều thu vào tầm mắt.
Mí mặt nàng hôm nay có hơi sưng, gương mặt không trang điểm lộ ra chút tái nhợt, chóp mũi có lẽ bởi vì khẩn trương nên toát ra một lớp mồ hôi, lúc chảy xuống thì chảy qua môi, rơi trên áo. Trầm Trường Đường đã thử qua mùi vị trên môi nàng,
Quais bệnh của hắn có một điểm không tốt, thường ngày thanh tâm qủa dục chỉ hai tháng mới phát tác một lần, một khi sinh ra tà hỏa liền có thể phát tác ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào.
Hắn dời ánh mắt, kiềm chế lại tà hỏa.
“Nàng vì sao lại muốn đi Thục Châu?”
Câu hỏi đột nhiên tới, A Ân sửng sốt một phen mới nói: “Khi còn bé từng đọc qua thơ của Lý Thái Bạch, đặc biệt là hướng về ‘Thượng hữu lục long hồi nhật chi cao tiêu,hạ hữu trùng ba nghịch chiết chi hồi xuyên’, phong cảnh Thục Sơn, chắc hẳn là kỳ sơn hiếm có, nguy nga tráng lệ, chính là sinh lòng say mê.”
“Phải không?” Hắn hỏi: “Đại thể các cô nương đều yêu thích giang sơn tú lệ, duy chỉ một mình nàng lại yêu thích Lý Thái Bạch cũng cảm thấy Thục Soen hiếm cảnh, song Thục Sơn tuy khó,
A Ân nói: “Hầu gia trong lòng có sơn hà cẩm tú, kiến thức rộng rãi, Thục Sơn đối với Hầu gia mà nói tất nhiên chỉ là một chuyện nhỏ.”
Trầm Trường Đường nhẹ nói: “Nàng có lòng mãnh hổ, lại không biết lời nói trong sách không thể tin hết. Sư cô Khổng Trọng nói phu hiếu,
A Ân sau khi nghe xong thì rất khiếp sợ.
Vương triều Đại Hưng tôn sùng đạo hiếu cao quý, phụ mẫu nóin nhất định phải nghe, nếu không chính là bất hiếu. Đây là A Ân nghĩ như thế nào cũng không tránh thoát được ràng buộc về đạo hiếu, chỉ dám bằng mặt mà không bằng lòng, chỉ dám trốn tránh từ xa xa, mắt không thấy tâm không phiền. Nàng vốn cho là mình đã là đại nghịch bất đạo, nhưng nhìn Mục Dương Hậu trước mắt lại càng là lời nói ra khiến mọi người kinh hãi.
Nàng nhịn không được mà tới gần hắn nói: “Quan niệm của Hầu gia mới như vậy, A Ân nguyện chăm chú lắng nghe.”
Một đôi tai xinh xắn khẽ nhúc nhích, như là thỏ trắng trong rừng.
Đáy mắt hắn chợt có một tia tiếu ý, nói: “Chột dạ hay trốn tránh, thủy chung đều không phải là phương phát tốt để giải quyết mọi chuyện. Sao không để kẻ khác e ngại nàng, sợ hãi nàng, kính trọng nàng?”
Mắt A Ân hơi sáng lên, trong chốc lát chỉ cảm thấy thể hồ quán đích.
Bên ngoài mưa to đã ngừng, ngư phu kéo cương ngựa, ‘Hu’ dài một tiếng, cung kính nói: “Lang chủ, đã đến Thương Sơn.”
A Ân vô cùng cảm kích, trong đầu bắt đầu cảm thấy Trầm Trường Đường thật đáng kính, không ngừng hành lễ cảm tạ tại chỗ. Được hắn cho phép, nàng vô cùng cao hứng mà bước xuống xe, cất giấu kỹ hạch điêu của tổ phụ để lại.
Khi rời khỏi Hạch Ốc thì bên ngoài xe ngựa của hắn vẫn dừng, lại khó có khi thấy được vị Hầu gia không thích bùn lầy kia bước xuống xe.
Ngư phu không biết đã đi đâu, chỉ dư lại Trầm Trường Đường đang dựa vào xe.
Có làn gió nhẹ thổi tới, thổi bay áo bào màu canh lam cổ tròn thêu viền vàng của hăn, đôi mắt phượng vô cớ có vài phần đẹp đẽ.
Nàng ngẩn ngơ nói: “Hầu…Hầu gia?”
“Qua đây.”
Nàng không nghi ngờ hắn, đi tới, khoảng chừng chỉ còn cách ba bốn bước thì hắn bỗng nhiên di chuyển, có điêu chỉ trong nháy mắt, chóp mũi của hắn đã đặt trên cái trán trắng noãn trơn bóng của nàng, phun ra một cỗ khí tức nóng rực.
“Nhắm mắt.”
Uy nghi tràn đầy.
Nàng nghe lời mà nhắm mắt lại, trên môi có một cỗ nhiệt dán lên, thanh âm nhẹ nhàng nỉ non vang lên:
“…Qủa nhiên vẫn là không nhịn được.”