Tiểu Dược Thê

Chương 67


trước sau

Bóng đêm mờ mịt, lộ ra một vầng trăng non. Ánh trăng chiếu dài lên những bậc đá, thỉnh thoảng lại gặp một bóng cây khiến cho ánh trăng thêm loang lổ. Hai cái bóng dài in lên mặt đá, ngọn đèn lồng đung dưa ánh sáng màu cam, theo đó còn có một giọng nói ôn hòa.

“…Hôm nay đúng ngày hai mươi mốt, ở Tuy Châu không có giờ giới nghiêm, thời gian quay trở về thành không gấp, không sợ khong kịp giờ. Nếu thật là không kịp thì cũng không cần lo lắng, muội có thể cầm lệnh bài của ta đến dịch trạm ngoài thành Tuy Châu ở tạm. Vương Dịch Thừa quản lý dịch trạm có vài giao tình với ta, hắn đối nhân xử thế khá là thú vị, cũng thích hạch điêu, ta lúc trước có đưa cho hắn xem hạch điêu ‘Hà đường nguyệt sắc’ của muội, hắn rất thích, vẫn luôn muốn muội điêu cho hắn một con.”

A Ân nói: “Đây không phải là việc khó, hôm nay kết thúc thi đấu, có lẽ cũng phải chờ vài ngày nữa mới có kết quả, vừa lúc muội đang rảnh, mấy ngày nữa có thể điêu hạch. Tử Diệp là tri âm của ta, bạn bè của huynh cũng chính là bạn bè của ta, chỉ là một con hạch điêu, không đáng nhắc đến.”

Nụ cười của hắn chợt vút qua một tia ảm đạm, nhưng thanh âm vẫn ôn nhuận như ngọc.

“Có lẽ Vương Dịch Thừa sẽ vô cùng vui mừng mà xem, hăn người nọ một khi đã vui sướng liền thích uống rượu. Có một lần vì uống nhiều, mượn rượu mà làm càn, náo loạn tới mức khiến cả dịch trạm nơm nớp lo sợ. Cách mấy ngày vừa đây, hắn mới biết vị hầu gia ở Vĩnh Bình ngày đó qua dịch trạm của hắn thì sợ tới chân mềm nhũn. Nếu lúc đó vị hầu gia kia vào dịch trạm nghỉ chân, hắn sợ là sẽ gánh phải tội danh thất trách.”

Đèn lồng chợt đung đưa.

“Nghe đồn vị hầu gia kia bên người luôn mang theo roi Ẩm Huyết, hỉ nộ vô thường, bởi vì có bệnh lạ nên không gần nữ sắc. Mặc dù vậy nhưng thánh thượng vẫn vì hắn mà chuận bị hôn sự, một là Ngọc Thành công chúa, hai là đích ấu nữ của Lý thị Thanh Châu, ba là biểu muội của hắn Nguyệt Minh Huyền Chủ. Nếu không có dòng dõi, phía sau không có gia tộc lớn như vậy chống đỡ, nhất định sẽ là một cái roi dính máy nguy hiểm.”

Nàng chợt dừng bước, ngón tay chỉ về phương xa.

“Thì ra là ở đây có thể nhìn thấy rừng trúc của Phổ Hoa tự,” nàng cười cười, nói: “Ngày đó Lâm sư tỷ có nói với Tử Diệp là ta bị ngã?”

“Ừ, có nhắc tới.”

“Ngày đó huynh đi kiếm cây mây, ta cũng chuẩn bị đi gọi vài người tới thì vừa vặn nhìn thấy một con rắn cạp nong xuất hiện trước mặt Lâm tỷ. Tỷ ấy sợ tới nỗi hoa dung thất sắc, trong nháy mắt ta không chút do dự liền nhảy xuống nắm con rắn quăng đi.”

Nàng liễm mi lại cười, nói: “Huynh có lẽ không biết ta sinh ra sức lực đã không giống với người bình thường, thứ các cô nương bình thường sợ nhưng ta không sợ, những thứ các cô nương bình thường ưu thích ta đều không am hiểu. Ngày đó sau khi cứu Lâm tỷ, ở dưới bây ta lại suy nghĩ một cô nương như ta lại được huynh chiếu cố xót thương, còn có sở thích yêu hạch điêu cùng huynh, chắc là kiếp trước đã đốt cao hương.”

Lúc nói chuyện giọng nàng vẫn mềm nhẹ như vậy, ánh trăng sáng tỏ cũng không bằng sự nhu hòa của nàng.

Hắn hơi nghiêng đầu liền có thể thấy được cần cổ trắng nõn thon dài của nàng, nhỏ nhắn như vậy, ánh trăng chiếu xuống, đùa ngịch trên đầu vai nàng, từng chút từng chút lan ra, cho đến vành tai xinh xắn mượt mà.

Nàng cực ít khi mang hoa tai, cũng rất ít khi mặc những bộ trang phục lộng lẫy, luôn mặc những chiếc váy nhẹ nhàng giản dị, cũng không giống như A Hà hay những cô nương khác khi rảnh rỗi đều đến những cửa hàng bán yên chi thủy phấn, nàng chỉ thích hạch điêu, thà rằng tay đầy vụn hạt cũng lười sơn móng tay.

Nàng là một người si mê hạch điêu.

Một cô nương như vậy giống như ông trời đặc biệt gửi tới cho hắn, từ dung mạo tới dáng dấp đến ngôn ngữ cử chỉ, thậm chí là sở thích, giống như từ nội tâm hắn đi ra vậy.

Hắn nói: “Thời gian không còn sớm nữa, huynh chỉ tiễn muội tới đây thôi. Phía trước có xe ngựa của huynh chờ, sẽ trực tiếp đưa muội về thành. Muội là tri âm của huynh, huynh cũng là tri âm của muội, luôn nói rằng tri âm có thần giao cách cảm, suy nghĩ trong lòng muội, huynh hiểu.”

A Ân động môi, làm như còn muốn nói gì đó, nhưng hắn chỉ lên trăng sáng trên đầu, nói: “Muội xem, đêm nay trăng sáng như vậy, cũng không thấy nửa điểm mây đen.”

Nàng mím chặt môi, khẽ thở dài: Chắc là mây đên cũng không muốn cản trở trăng sáng.”

Thượng Quan Sĩ Tín nhìn theo bóng lưng A Ân rời đi, dừng chân một lát. Cho đến khi Giang Mãn tới hắn mới động đậy thân thể cứng ngắc.

“Thiếu gia, Lâm cô nương đã điêu khắc xong, chỉ còn lại ba người nữa. Lão gia nói chắc đến hừng đông mới có thể xuống nui, lão gia để nô tài tới nói với thiếu gia trên núi không vội, có lão gia tự mình tọa trấn, thiếu gia có thể đưa giai nhân về, tiện đường ngắm trăng ngắm hoa ngắm con dâu…”

Trêu chọc Thượng Quan Sĩ Tín, Giang Mãn một chữ cũng không sót mà truyền đạt.

Không ngờ lại thấy thiếu gia cười khổ một tiếng.

Giang Mãn khô khan nuốt cái ực.

Hắn nói thẳng: “Ngươi trở lại nói với phụ thân ta, hôm nay con trai ngài chỉ có thể ngắm trăng ngắm hoa, còn giấu ở hạch điêu.” Lời A Ân nói, hắn sao có thể không hiểu, há lại không rõ sao?

Mây đen nếu thật sự muốn ngăn cản trăng sáng, thì có gì khó?

Chỉ một trận gió, thì sẽ có.

Lại thêm một trận gió nữa, liền cũng tan đi.

Suy cho cùng, là không muốn mà thôi.

“Thiếu gia, nô tài vừa rồi xuống có thấy Ân cô nương lên xe ngựa, gần đó có bóng người khả nghi.” Giang Mãn nhìn xe ngựa đã biến mất trong đêm đen, lại nói: “Nói tới thì cũng thật kỳ lạ,
người đó thân thủ cực tốt, giấu mình cũng cực kỳ kín, nhưng nhìn thấy nô tài thì liền tự mình lộ ra. Nô tài vốn định đuổi theo thì thấy hắn thân thủ quá nhanh liền không đuổi theo nữa, có điều hắn thoạt nhìn cũng không có ác ý.”

Đang nói thì hắn thấy thiếu gia nhà mình lộ ra nét mặt phức tạp.

Cùng lúc đó, dưới chân núi Đại tự có một chiếc xe ngựa đợn giản dừng lại.

Xe ngựa không lớn, chỉ có thể chứa hai người.

Mà lúc này ngoài xe ngựa một vị lang quân mặt đen đang đứng đó, nghiêng đầu hướng vào màn xe, thấp giọng bẩm báo.

“…Ngày đó sau khi ta cứu Lâm sư tỷ, lúc ở dưới bẫy liền nghĩ một cô nương như ta lại có thể được Tử Diệp chiếu cố, xót thương, còn có thể có chung sở thích ham mê hạch ddieu với huynh, có lẽ là kiếp trước đã đốt cao hương…”

Ngôn Mặc thập phần may mắn vì cách một lớp màn mỏng, không thấy được biểu tình của hầu gia đang ngồi trong xe ngựa.

Có điều không cần tận mắt chứng kiến, hắn cũng biết hầu gia nhà mình hiện tại đang có vẻ mặt rất là âm trầm.

Qủa nhiên hắn một chữ cũng không sót mà đem những lời Ân thị nói hoàn hoàn chỉnh chỉnh bẩm báo lại, trong xe ngựa rơi vào không khí trầm tĩnh tịch mịch. Ngôn Thâm nhìn màn xe một chút, vừa liếc nhìn Ngôn Thâm, nhẹ nhàng mà lắc đầu.

Thực sự là đầu gỗ phiền phức, hầu gia để hắn lên núi theo dõi Ân cô nương, đi theo thì đi theo, muốn bẩm báo thì bẩm báo, cũng sẽ chọn lời hay mà nói. Hắn nghe xong lâu như vậy cũng biết Ân thị muốn biểu đạt điều gì, trực tiếp bẩm báo cho hầu gia việc Thượng Quan Sĩ Tín chịu khổ bị Ân cô nương cự tuyệt, khóc lóc quay trở lên núi không phải là tốt sao? Bảo đảm hầu gia nghe xong trong lòng vui mừng, trong xe ngựa cũng tuyệt đối không có một mảnh an tĩnh như bậy giờ.

Hắn đối với Ngôn Mặc khoát khoát tay.

Ngôn Mặc khóe mắt cũng không thèm nhìn, tiếp tục nói: “Ân cô nương khi lên xe ngựa vẻ mặt rất áy náy, cũng thập phần nặng nề.”

Qủa thật là đồ đầu gỗ nha, yên tĩnh một chút sẽ chết à? Nếu đổi thành Ân cô nương khi lên xe ngựa mặc dù vẻ mặt áy náy nhưng cũng chịu từ bỏ không phải sẽ tốt hơn à? Hắn há miệng với Ngôn Mặc, nói bằng khẩu hình.

Ngôn Mặc hiểu, nhưng cũng không để ý tới hắn, lại nói: “Khi xuống núi, trong xe ngựa luôn có tiếng than thở truyền ra.”

Ngôn Thâm trừng mắt nhìn hắn.

Ngôn Mặc cố chấp bày tỏ muốn chấp hành mệnh lệnh của hầu gia, một chữ không sót! Một chữ không không sai!

Ngôn Thâm không từ bỏ, cảm thấy nếu sau này Ân cô nương trở thành Trầm gia chủ mẫu của bọn họ, nói không chừng sẽ ghi hận Ngôn Mặc. Sao có thể không hiểu điều này chứ? Tên đầu gỗ này chẳng hiểu biết gì cả! Hầu gia nhà bọn họ đối với Ân thị rất dễ mềm lòng, Ngôn Mặc xả một câu, Ân thị nếu muốn hầu gia, đây chẳng phải là kết liễu sao?

Rốt cục, trong xe ngựa âm trầm cũng truyền ra giọng nói của hầu gia nhà hắn.

“Ừ”. Nghe không ra hỉ nộ.

Đây là điềm báo của sự tức giận.

“Ngôn Thâm.”

Ngôn Thâm rất không yêu thương mà liếc Ngôn Mặc một cái, ứng tiếng: “Thủ hạ đi mời Ân cô nương qua đây.” Lúc chuẩn bị rời đi còn nhân tiện oán hận liếc Ngôn Mặc một cái. Lúc này truyền ra giọng nói của Trầm Trường Đường.

“Để nàng mang theo hạch điêu.”

Ngôn Thâm lại ứng tiếng, thân ảnh mới cấp tốc biến mất trong bóng đêm.

Khi trở lại Tuy Châu thì đã không còn sớm.

Dọc đường đi có bán đồ ăn, nàng liền muốn mua chút đồ ăn về cho Khương Tuyền. Bây giờ khi thi đấu xong nàng mới cảm nhận được cảm giác thí sinh chờ công bố lết quả thi mà lúc trước ông nội nàng có nói qua.

Có thể vào Hạch Học hay không, nàng đã sử dụng hết bản lĩnh của mình, nếu không vào được cũng không sao. Nàng nghe nói Lan Tranh sư huynh đã là lần thứ ba thi đấu, nhưng đến giờ vẫn là hậu tuyển nhân của Hạch Học.

Nàng xuống xe ngựa, mua mấy cái bành nướng vừa mới ra lò, khi chuẩn bị quay lại xe thì liếc mắt một cái liền nhận ra Ngôn Thâm.

Ngôn Thâm ung dung chớp chớp mắt nhìn nàng.

A Ân nhất thời hiểu rõ, dặn dò phu xe cùng mấy người hộ về đưa nàng về xong mới nói với Ngôn Thâm: “Hầu gia có lời gì nhắn nhủ ư?”

Ngôn Thâm đáp: “Hầu gia nói cô nương mang theo hạch điêu đến gặp ngài ấy.”

Tay giơ đùm bánh nướng của nàng dừng lại, hỏi: “Bây giờ ư?”

“Vâng.”

A Ân đáp: “…Tá về trước lấy hạch điêu, làm phiền lang quân chờ ta một nén nhang.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện