Lúc Khương Tuyền quay về bao sương liền nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình đỏ mặt như tôm luộc vậy. Nàng lấm lét nhìn xung quanh, nghĩ thầm tháng bảy dịch bệnh, theo lý mà nói thì cũng không nóng như vậy.
Nàng hỏi: “Tỷ tỷ sao đỏ mặt thế?”
A Ân ho nhẹ, nói: “Ở trong phòng hwoi nóng, đi ra ngoài liền đỡ.”
Khương Tuyền cũng không nghĩ ngờ, lại không biết trong lúc nàng đang chọn khăn thì tỷ tỷ của nàng bị hầu gia đăng đồ tử ở cách vách giở trò lưu manh. Nàng đưa khăn tới, hỏi: “Tỷ tỷ thấy có đẹp không?”
Nàng đáp: “Đẹp lắm.”
Khương Tuyền lại nhỏ giọng hỏi: “Khăn thêu ở Quế Lan phương kiểu dáng nhiều, muội nhìn hoa cả mắt, có một vài khăn thêu kỹ thuật rất tinh tế, phức tạp, muốn thêu được ra loại khăn có công phu như vậy, sợ là đã luyện rất lâu rồi.”
Nàng nhìn sổ trên mặt bàn, lại hỏi: “Tỷ tỷ chọn được chưa?”
Nàng đáp: “Chọn được rồi, cũng chọn cho muội vài cộn, cũng đã nói với chưởng quỹ rồi, bọn họ theo lựa chọn của ta đã lấy vải, đã đưa ra xe ngựa cho chúng ta luôn rồi. Đúng lúc thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi quán ăn gần đây ăn chút gì đó liền trở về thôi.”
Khương Tuyền vừa rồi trở lại đây có quan sát một chút, bao sương cách vách đã không còn động tĩnh, chắc là Mục Dương hầu đã rời khỏi.
Nhớ tới Mục Dương hàu, Khương Tuyền lại không khỏi lặng lẽ buông tiếng thở dài.
Cổ nhân thường nói ‘Môn đăng hộ đối’, quả thực là không lừa người.
Bên kia.
Hầu gia va thâu hương thiết ngọc xong đang nhàn nhã thưởng thức trà ngon mới được pha, hương trà xông vào mũi, khiến cho lòng người thoải mái vui tươi.
Ngôn Thâm nhìn bộ dạng này của hầu gia nhà mình, liền biết hắn chung đụng với Ân cô nương không tệ, bèn cả gan hỏi một câu: “Hầu gia, thuộc hạ có một chuyện không rõ, mong hầu gia chỉ bảo.”
Hắn khẽ nâng cầm.
Ngôn Thâm hiểu ý, hỏi: “Hầu gia muốn khiến Ân cô nương vui vẻ, sao không trẹc tiếp âm thầm giúp Ân cô nương vào Hạch Học? Lại vì sao không trực tiếp nói cho Ân cô nương? Nếu Ân cô nương không hiểu được, không phải là uổng phí tâm tư sao?”
Theo Ngôn Thâm, hầu gia làm như vậy là quá phiền phức, trực tiếp làm một cái đông phong, đưa nàng vào Hạch Học, lại tìm cơ hội diệt trừ Lục Lam, sau đó lại làm một cái đông phong, đưa nàng đi Vĩnh Bình.
Hắn lắc đầu, nói: “Ngươi không hiểu nàng.”
Hắn gác lại chén trà, thong thả bước tới trước cửa sổ.
Dưới lầu xe ngựa dừng lại, nàng cùng muội muội vừa đi vừa trò chuyện ríu rít, nàng nở một nụ cười dịu dàng, an tĩnh nghe muội muội nói chuyện, ánh mặt trời sau giờ ngọ lười biếng chiếu xuống, chiếu xuống giữa chân mày nàng, giống như có một đạo ánh sáng nhu hòa.
Hắn nhìn một chút, đường nét lạnh lùng không khỏi mềm đi.
“Nàng hiện tại theo ta, trong lòng nàng một ngày nào đó ta không muốn nàng nàng sẽ tự mình rời đi, hừ. Ở trong lòng nàng, bản hầu vẫn là một đại ác nhân ỷ mạnh hiếp yếu. Nàng không muốn phụ thuộc vào ta, người duy nhất nàng có thể tin tưởng chính là bản thân nàng.”
Ngôn Thâm ho khan.
…Thật không ngờ tới có thể nghe lời tự nhân xét sâu sắc về bản thân mình của hầu gia nhà mình như vậy.
Hắn lại nói: “Nàng là một người thông minh, sẽ lĩnh hội được lời nói của ta. Ta không thể trực tiếp nói cho nàng biết, chỉ có tự mình lĩnh hội được thì mới khắc sâu được, sau đó mới từ một suy ra hai. Lục Lam cũng được, Đặng Trung cũng được, đều là thí nghiệm của nàng. Nàng nhanh chóng trưởng thành, sau đó đến Vĩnh Bình mới có thể như các gặp nước.”
Hắn lại thở dài: “Nàng nếu một ngày không thể phụ thuộc vào bản thân mình, sẽ không dám để lộ ra tâm tình, nàng muốn có một đường lui, bản hầu liền cho nàng.”
Xe ngựa dần biến mất ở ngã rẽ.
Hắn xoay người lại, lộ ra nét cười thờ ơ: “Nếu thí nghiệm không thông qua, sau lưng nàng còn có bản hầu dọn sẵn đường lui cho nàng.”
“Hạt sen vừa mềm vừa trơn, có thể chưng ra được một chén hạt sen lớn chừng bàn tay ngon như vậy, quả thực là khó tin.”
“Đừng nói là hẹt sen, ngay cả món rau bình thường nhất cũng thanh đạm như vậy, ai, nhìn cũng không giống như có gia vị đặc biệt nào đó, làm sao lại khác xa so với ngày thường muội nấu thế nhỉ?”
…
Khương Tuyền ăn một món liền cảm khái một phen, lấp nửa bao tử, cảm thấy nếu lại gọi tiếp một bàn nữa cũng có thể ăn hết được.
A Ân cười, nói: “Chúng ta lần tới lại tới đây ăn tiếp, nói không chừng ăn vài lần muội lại có thể nếm ra được đầu bếp có cho thêm thứ gì vào hay không đó.”
Khương Tuyền đáp lại: “Cho dù có ngon hơn nữa cũng không bằng bánh bao tỷ tỷ làm.”
A Ân liếc nhìn bốn, năm món trên bàn, hai bát hạt sen chưng, nàng nếm nửa miệng, còn dư lại đều rơi vào bụng Khương Tuyền. Nàng nói: “Ăn nữa muội sẽ béo đến mức cửa cũng không ra nổi đấy!”
Khương Tuyền mếu máo: “Ra không được muội liền ở trong phòng, dù sao cũng có tỷ tỷ nuôi muội. Muội mỗi ngày chỉ cần hai cái bánh bao liền có thể sống qua ngày, rất dễ nuôi nha. Còn có thể giúp tỷ quét rác dọn phòng, may y phục các loại.”
A Ân vui vẻ, nói: “Đừng, ta muốn nuôi muội đẹp như hoa, chờ gả cho lang quân tốt nha.”
“Muội không muốn lấy chồng, muội muốn bồi tỷ tỷ!” Nàng nói đến ba hoa chích chòe, khiến mặt mày A Ân cong như trăng non. Rời khỏi quán ăn, tỷ tỷ lại luôn mất hồn, nàng thế nhng một đường hao tâm tổn trí làm cho tỷ tỷ vui.
A Ân trong lòng luôn nghĩ tới lời nói của Mục Dương hầu.
Hắn bỗng nhiên nhắc tới chuyện khoa cử, lại nhắc tới mẫu thân Lục Lam, rốt cuộc là ý gì? Hết lần này tới lần khắc hắn lại nói không rõ, giống như đánh thuốc mê vậy. Nàng nghĩ không ra, liền tiếp tục nghĩ. Nàng rất có tinh thần, hắn ra đề càng khó, nàng lại càng muốn khiêu chiến, nghĩ ra được mới thôi.
Lục Lam xách mộp hộp đựng thức ăn, tháp giọng cùng ngườ hầu vừa đi vừa nói. Người hầu liếc nhìn nàng một cái, lại mở hộp thức ăn ra, lấy ra một chiếc ngân châm, trong phòng đi ra một người hầu khác, nói với Lục Lam: “Lục cô nương, có thể tiến vào.”
Lục Lam ‘tạ ơn’, tay cầm hộp thức ăn giơ lên, tay còn lại nhấc váy, vượt qua cửa đi vào.
“Cha nuôi’, tiếng gọi của nàng mềm ngọt, gác lại hộp thức ăn, nàng nói: “Con hầm canh sò tuyết đu đủ, giúp dưỡng nhan dưỡng da, khí hậu Tuy Châu kém hơn Vĩnh Bình, uống chút canh này tốt cho da.”
Nàng múc canh ra một bát con.
“Cha nuôi vì chuyện của Lam nhi đã phải bôn ba, trong lòng Lam nhi vẫn luôn biết ơn cha nuôi. Nếu không có cha nuôi, Lam nhi không thể tiến vào Hạch Học. Cha nuôi đại ân đại đức, Lam nhi không thể không báo, chỉ có thể tận
tâm tận lực hầu hạ cha nuôi.”
Đôi lông mày tô vẽ, đôi mắt có vị đạo nói khó phân biệt, không nhanh không chậm liếc nàng một cái, thanh âm vừa nhỏ vừa nhọn.
“Từ chỗ Thượng Quan Nhân táy máy chân tay quả thực là mất một phen công phu.”
Lục Lam cười đến dịu dàng, nói: “Khổ cực cho cha nuôi, Lam nhi sau này sẽ báo đáp cha nuôi thật tốt, cho dù máu chảy đầu rơi cũng không chối từ.” Đầu ngón tay lau chùi phấn son bóp mặt Lục Lam, Đặng Trung cười: “Ngươi không giống mẹ ngươi, rất biết điều.”
Nàng vẫn không nhúc nhích, nói: “Cha nuôi nói đúng.”
Lúc Lục Lam rời đi, má trái má phải đều sưng lên, nàng cúi đầu vội vã đi về hướng viện lạc của mình. Sau khi nàng rời đi không lâu, Đặng Trung bên kia liền có người tiến đến.
Tùy tùng thấp giọng nói bên tai hắn vài câu.
Hắn nghe vậy, híp mắt: “Mục Dương hầu lưu tâm với Lý thị, trong triều trái lại đã giúp Lý gia không ít. Ta nói hắn tới Tuy Châu vì Ân thị, thì ra là ý không nằm trong lời nói, lại là vì Thanh Châu Lý gia ở sát vách.”
Tùy tùng nói: “Ân thị…”
Hắn nói: “Phí công sai người theo dõi nàng, rút lui.”
“Vâng.”
Giang Mãn lúc này rất là sốt ruột, hắn đi đi lại lại đã vài lần, vẫn không thể nhịn được mà nói: “Thiếu đông gia, người đừng vội. Lão gia dù sao cũng đi ra ngoài.”
Ngoài Hạch Học, có hai người đứng đó.
Một người là Giang Mãn đang sốt ruột như bò trên chảo nóng, một người là Thượng Quan Sĩ Tín mặt mày nghiêm nghị. Hắn rất ít khi có vẻ mặt như thế, cho dù là có cũng chỉ ngắn ngủi, thế nhưng biểu tình này, Giang Mãn quan sát, vậy mà đã được hai ngày rồi.
Thế cho nên, người của Thượng Quan gia từ trên xuống dưới hiếm khi thấy thiếu đông gia mà tự giác tránh xa.
Chợt, hắn bước một bước.
Giang Mãn sợ đến mức ôm lấy cánh tay hắn,nói: “Thiếu đông gia! Cấm địa của Hạch Học ngài không thể vào!|
Hắn nói: “Phụ thân ở trong cấm địa, là vì muốn tránh ta!”
Giang Mãn đáp: “…Có lẽ thiếu đông gia bận chuyện này nhưng lão gia lại không? Làm sao có thể ở trong cấm địa để tránh ngài chứ?”
Hắn lại cười nhạt: “Không ai hiểu rõ phụ thân ta hơn so với ta.”
Hắn nhíu mày, chợt thu hồi bước chân, xoay người, đi về hoa viên phía tây. Giang Mãn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngừng bận rộn theo sát hắn, nói: “Thiếu đông gia đi đâu vậy, chờ nô tài một chút.”
Đến đêm, Thượng Quan Nhân sau khi từ tường sau Hạch Học trèo vào, lại rón ra rón rén sát tường mà đi, nhìn xung quanh, thấy không có người mới nhanh chóng đi quanh hành lang xuyên sơn, hành động như kẻ trộm mà quay lại viện lạc của mình.
Đẩy cửa, cười nói: “Lâm nhỉ, hôm nay…”
Đang nói liền ngừng.
Trong phòng hắn ngoài ái thê Lâm thị của hắn ra, còn có con hắn mặt không đổi sắc ngồi đó.
Hắn nói: “Phụ thân xong chuyện rồi? Đã phần lại thức ăn cho người rồi, ở thiên các, vẫn còn nóng.”
Lâm thị lắc lắc đầu với lão.
Thượng Quan Nhân đành nói: “Cư nhiên lại sắp hai lão tử một đạo…”
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, đỡ cánh tay Thượng Quan Nhân: “Không, gừng càng già càng cay.” Nói rồi lại quay đầy cười, nói với mẫu thân: “Nương, con mượn cha một lát, nửa canh giờ sau sẽ trả lại.”
Thượng Quan Nhân nói: “Một nén nhang là đủ rồi, chờ ta cungfn hau đi tản bộ tiêu thực.”
Cửa thiên các vừa đóng lại.
Thượng Quan Sĩ Tín đi thẳng vào vấn đề: “Con muốn xem hạch điêu của A Ân.”
Thượng Quan Nhân nghiêm túc nói: “Đấu hạch đã kết thúc, người cũng đã chọn, còn hà tất phải cố chấp như thế? Con điêu hạch nhiều, lại không phải không biết hạch điêu xem trọng mắt thưởng thức? Thượng Quan gia chúng ta lựa chọn nhân tài hạch điêu cho hoàng thượng, không phải là chọn hạch điêu tốt nhất, mà là chọn người có thể nghênh hợp với tâm ý hạch điêu của hoàng thượng. Tiểu chuẩn lựa chọn tự nhiên cũng theo tâm ý của hoàng thượng, con…”
Nói cũng không được nữa.
Thượng Quan Sĩ Tín bình tĩnh nhìn hắn, chỉ biết trách nó ánh mắt ngày thường rất giống nương của nó, bị nó nhìn như thế, lão xả không nổi nữa.
Lão than thở: “Từ Diệp à, Thượng Quan gia chúng ta kiêng kỵ nhất là việc tham gia vào việc của Hạch Học.”
Hắn hỏi: “Con chỉ muốn hỏi cha một câu, người xem qua hạch điêu của nàng chưa?”
Lão đáp: “Cha cũng hỏi con một câu, con có muốn lấy nàng?”
Hắn nói: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
“Không’, lão lắc đầu, ánh mắt lão nặng nề trước nay chưa từng có, nói: “Nếu con muốn lấy nàng, thì nàng không thể tiến vào Hạch Học.” Lời nói chắc chắn, khiến hắn ngẩn ra, hắn hỏi: “Nàng muốn vào Hạch Học, còn muốn tới Vĩnh Bình làm hạch điêu sư, nếu con lấy nàng, con nguyện ý chờ nàng từ Vĩnh Bình trở về.”
Thượng Quan Nhân vỗ vai hắn.
“Con nếu không hài lòng với cách làm của cha, mấy năm này gánh vác gia nghiệp đi. Đợi khi con chống đỡ rồi, con muốn làm như thế nào, cha tuyệt đối không cản con.”