Tấm bia đổ nghiêng sang một bên, đất cũ đất mới lẫn lộn thành một đống. Phần mộ đã từng sạch sẽ gon gàng giờ phút này bỗng lộn xộn bừa bãi.
A Ân cơ hồ là dùng hết sức mới kiềm chế được cơn phẫn nộ trong lòng, sắc mặt nàng bình tĩnh, nàng ngước nhìn Tạ Thiểu Hoài, một bộ mưa giông trước bão tố. Hắn chưa bao giờ thấy qua nàng như vậy, không biết phải làm sao, nhưng chợt nghĩ tới vị hầu gia kia.
Chân hắn run rẩy, lắp bắp nói: “Ta…Ta…”
Tùy tùng đứng xung quanh lại nhìn hắn với ánh mắt như hổ rình mồi, hắn lại càng thêm hoảng sợ, nói được nửa chữ liền quên lời.
Nàng hỏi: “Đã có ai tới đây?”
Tạ Thiểu Hoài kiềm chế cơn run rẩy, kiên trì nói: “Là mấy người nam nhân mặc y phục màu đen.” Hắn khoa tay mua chân, nói: “Cao khoảng từng này, trên lưng còn ôm một bọc.”
Hắn càng nói càng trấn định, hắn nghĩ biển người mênh mông, nàng cũng không nhất định sẽ tìm được người như trong lời nói của hắn.
Lời nói vì vậy cũng càng trở nên lưu loát hơn.
“Ta lúc trước chỉ nghĩ bọn chúng lên đây để trộm hạt đào thôi, không ngờ ngay cả mộ mà bọn hắn cũng dám động vào. Thật là quá đáng! Làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nhất định sẽ bị trời phạt!”
Hắn cũng biểu đạt sjw phẫn nộ của bản thân giống A Ân, lại nói: “Những tên lén la lén lút này nhất thời khó mà miêu tả kỹ được, có điều nàng yên tâm, ta vẫn còn nhớ, nàng biết ta vẽ rất giỏi mà, ta đi họa lại cho nàng thế nào? Nàng nghỉ ngơi ở đâu? Nếu nàng không muốn về Ân gia, vậy Tạ gia chúng ta nguyện tiếp đãi nàng như khách quý.”
Tạ Thiểu Hoài mẫn cảm phát giác ra nàng không muốn quay về, nên thuận thế dựng thang cho nàng.
Khi hắn đang âm thầm mừng cho sự cơ trí của m thì nàng bỗng xoay người, ngồi xuống nhìn bia mộ.
Hắn nhân cơ hội này tiến lên, tùy tùng xug quanh lúc này cũng không ngăn hắn lại.
Hắn dịu giọng an ủi nàng: “Có phần hiếu thuận này của nàng, Ân lão thái gia ở dưới suối vàng biết được, sẽ không trách nàng đâu.”
Lời còn chưa dứt, nàng đã nói: “Người đâu, tới đào mộ lên.”
Tạ Thiểu Hoài hoảng sợ nhìn nàng.
Đào đào đào đào mộ?
Hắn vừa mới nói nàng hiếu thuận, vậy mà nàng nháy mắt đã đào mộ? Này…Đây chính là đại bất kính nha! Hắn định lên tiếng ngăn cản nhưng bị một phát đẩy của tên tùy tùng bay ra ngoài, mặt đất đầy sỏi đá, hắn lảo đảo suýt thì té nhào ra đất.
Hắn cau mày.
Đáng tiếc không ai để ý tới cảm xúc của hắn.
Hắn nhìn nàng xa xa khuôn mặt không một chút biến sắc, chợt cảm thấy nàng thật xa lạ. Thế nhưng nhìn một đám người đối với nàng sai đâu đánh đó, hắn lại cảm thấy bộ dạng của nàng như vậy đặc biệt mê người.
Đại khái là đã lâu không gặp, cho nên cảm thấy nàng cái gì cũng tốt hơn.
Nếu như nàng gả cho hắn, vậy một đám người uy phong này cũng là của hắn.
Nhóm tùy tùng bắt đầu đào xới, A Ân sợ bắn lên người Khương Tuyền, liền để nàng đứng tránh xa ra. Nào ngờ mới bước một bước, nàng bỗng bắt gặp vẻ mặt đăm chiêu của Tạ Thiểu Hoài, nàng cười tủm tỉm nói: “Tạ lang quân, hiện tại vẫn là ban ngày đó.”
Hắn hồi thần, nói: “Đương nhiên.”
Vẻ tươi cười chợt thu lại, Khương Tuyền nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà bày ra dáng vẻ mơ mộng đó, tỷ tỷ của ta ngươi không xứng!” Lời nàng nói ra lạnh như băng, trong lòng cực kỳ thoải mái. Những lời này, từ sáu năm trước nàng đã muốn nói rồi.
Tạ Thiểu Hoài không ngờ có ngày hắn bị một tiểu nha đầu trào phúng, mặt hắ xanh mét, thế nhưng nàng lại lại muội muội của A Ân, nên không thể nói được, chỉ có thể thầm nghĩ sau này về sẽ giáo huấn lại nàng ta.
Nhưng vào lúc này chợt một tên tùy tùng bước tới, có một người nói với A Ân: “Bẩm cô nương, có cần khai quan không ạ?”
Tạ Thiểu Hoài nhất thời không còn tâm tư nghĩ đến chuyện gáo huấn Khương Tuyền nữa, hắn nói: “Tuyệt đối không thể! Hậu tuyệt đối không có lý do gì có thể khai mộ của người đã khuất cả! Sẽ bị…” Hai chữ ‘trời phạt’ còn chưa kịp nói ra, Tạ Thiểu Hoài bỗng kêu lên một tiếng đau đớn.
Tên tùy tùng vẫn luôn đi theo bên cạnh Khương Tuyền nghe ý chỉ của nàng đá Tạ Thiểu Hoài một cước.
Tạ Thiểu Hoài trừng lớn mắt, đang muốn phẫn nộ khiển trách.
Khương Tuyền nói: “Đây là chuyện nhà chúng ta.”
Tạ Thiểu Hoài không còn lý do để phản bác.
Khương Tuyền tiến lên hỏi: “Tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt A Ân trầm trọng, nói: “Quan tài của tổ phụ đã bị chạm qua.”
Khương Tuyền kinh hãi nói: “Đào trộm mộ?” Lại lắc đầu nói: “Chúng ta cũng chỉ là tiểu dân, không phải đại hộ nhân gia, chôn cất cũng chỉ là một phần mộ thôi, nào có tài vật gì quý giá đâu? Nhiều nhất cũng chỉ có ít tiền dành lộ phí đi xuống hoàng tuyền mà thôi. Không biết là kẻ nào là, thật thất đức!”
Đám tùy tùng còn lại bên kia vẫn đang chờ chỉ thị của nàng.
Nàng gật nhẹ đầu.
“Mờ!”
Tên tùy tùng không chút do dự mở quan tài, A Ân hơi tiến lên, chắn nửa thân mình của Khương Tuyền, một cỗ mùi ngột ngạt nghênh diện đánh tới. Khương Tuyền không chịu nổi liền bịt kín mũi miệng mình, mấy tên tùy tùng cũng phải nhíu mày, duy chỉ có A Ân vẫn sắc mặt trầm tĩnh, chậm tiến lên vài bước.
Một tên tùy tùng lên tiếng: “Cô nương, chất đất ở đây tơi xốp, để ý dưới chân!”
Nắp quan tài hoàn toàn bị đẩy ra.
Đập vào mắt nàng, ngoài mấy loài côn trùng không gọi được thành tên ra rốt cuộc cũng không còn lại gì. Tổ phụ nàng trước đây khi còn tại thế từng dặn dò lúc hạ táng không cần mang theo thứ gì, thanh bạch khi, cũng thanh bạch lúc đi. Ngay cả bộ dụng cụ hạch điêu ông thích nhất cũng không mang theo, về sau phụ thân cũng các thúc bá cảm thấy khó coi nên đã bỏ vào hai mươi văn tiền tiễn ông xuống hoàng tuyền.
Hiện tại tổ phụ tạ thế đã qua một năm, cho dù thi thân hủ hóa, xương trắng cũng tuyệt đối không biến mất.
Đám tùy tùng nhìn thấy liền biết đã bị người động tay động chân rồi, từng người một đều vô cùng ngạc nhiên.
…Nhiều thù như vậy, ngay cả mồ mạ cũng không để yên.
“Tỷ tỷ…”
Nàng nói: “Đắp lại đi.”
Các tùy tùng lên tiếng trả lời, lập tưc tiến lên đóng quan lấp đất. Hơn non nửa canh giờ, phần mồ vừa rồi còn loạn thất bát tao hiện tại đã chỉnh đốn lại, ngay cả một ngọn cỏ hoang cũng không có. A Ân nói với Khương Tuyền: “Muội ra ngoài cùng bọn họ
trước đi, ta ở lại trò chuyện với tổ phụ một lát đã.”
Khương Tuyền gật gật đầu.
Những tên tùy tùng còn lại nhất tề thi một lễ, sau đó không tiếng động cùng Khương Tuyền ròi đi. Tạ Thiểu Hoài tuy là không cam lòng nhìn A Ân, nhưng cũng đành theo tùy tùng và Khương Tuyền rời đi. Mọi người cũng không dám đi quá xa, chỉ qua một triền núi khác, đứng từ xa nhìn A Ân.
Chung quanh sau khi đã yên tĩnh trở lại, nàng mới ngồi xuống.
Năm ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve tấm bia mộ lạnh ngắt.
“Tổ phụ, tôn nữ đến thăm người rồi đây.”
Ngón tay nàng hơi run run.
Nàng kể lại tỉ mỉ kỹ càng những chuyện đã xảy ra một năm qua, nàng nói rất chậm, nghĩ gì liền nói nấy, đến sau cùng giọng nói cũng khàn khàn. Nàng khàn nói: “Tổ phụ, con có rất nhiều nghi vẫn, người có thể về trong mơ giải đáp cho con được không? Tổ phụ năm đó vì sao không muốn thể hiện tài năng của bản thân với người ngoài? Vì sao không để cho con và Khương Tuyền điêu hạch công khai? Cuối cùng vì sao…Hạch Học của Thượng Quan gia lại muốn nghiên cứu hạch điêu của người?”
Hạch Học nghiên cứu hạch điêu sơn thủy, nghiên cứu rất tỉ mỉ.
Mà Hạch Học, lại chỉ nghiên cứu những hạch điêu hoàng đế yêu thích.
Giang Dương từng nói, suốt ba đời hoàng đế đều thích hạch điêu sơn thủy, Hạch Học của Thượng Quan gia cũng đã nghiên cứ hạch điêu sơn thủy hơn một trăm năm nay. Từng có ngày A Ân nhìn thấy Giang Dương phục khắc lại hạch điêu hoàng đế yêu thích, nàng kinh ngạc vô cùng.
Thủ pháp đó, đường vân đó, rõ ràng chính là hạch điêu của tổ phụ.
Hạch điêu sơn thủy của tổ phụ rất có hồn, ở phía trên hạch điêu có chút lồi lên, chợt nhìn xuống phía dưới có chút đột ngột. (##Mình đang nói cái gì thế này?!) Nhưng phía trên thực sự là nguyên vẹn vốn có. Nàng tới Thượng Quan gia lâu như vậy, đã từng thấy qua vô số hạch điêu sơn thủy, cho tới hôm nay rốt cuộc cũng không thấy ai làm tốt như tổ phụ.
Nàng lẩm bẩm hỏi: “Tổ phụ, người không phải là cũng biết hạch điêu Thập bát châu chứ?”
Trả lời nàng lại chỉ có tiếng gió thổi trên núi.
Một đoàn lá non bay tới, rơi lên bia mộ, tay nàng nhặt lấy, nàng chợt nói: “Tổ phụ, con nhất định sẽ tìm xương cốt của người về, tuyệt sẽ không để người phải lưu lạc ngoài đường.”
Nàng chậm rãi đứng dậy, lại quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái.
A Ân ở trước mộ nói chuyện rất lâu, sắc trời cũng đã sẩm tối.
Đào sơn của Thượng Quan gia, tự nhiên là cũng có người biết nàng, vì vậy cũng không dám thúc giục. Mấy tên tiểu tư trông coi núi khách khí tiếp chuyện đám người Khương Tuyền, trái một câu thiếu đông gia phải một câu thiếu đông gia, ý muốn vuốt mông ngựa vừa nghe dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được.
Tạ Thiểu Hoài rất là khinh thường.
Khương Tuyền cũng khách khách khí khí mà đáp lại, thái độ với mấy người tiểu tư cũng tốt lắm.
Tạ Thiểu Hoài chợt hỏi: “Thiếu đông gia đã lập gia đình chưa?”
Khương Tuyền liếc hắn một cái sắc lẹm, nói: “Thiếu đông gia nhà chúng ta đã thành thân chưa thì liên quan gì tới ngươi? Đầu của ngươi ngoài chuyện thành thân chua ra thì không nghĩ được gì khác nữa phải không?”
Tạ Thiểu Hoài bị làm cho tức giận đầy mình.
Đúng lúc này A Ân đi tới.
Mấy gã tiểu tư trông thấy nàng đều thi một lễ, nói: “Ân cô nương vạn phúc.”
A Ân gật gật đầu, Tạ Thiểu Hoài nén lại cơn giận, tha thiết nhìn nàng.
Nàng hỏi: “Đào sơn Cung thành bây giờ vẫn còn giờ giới ngiêm nhỉ?”
Hắn liền vội nói: “Đương nhiên vẫn còn, mấy nưm nay vẫn không thay đổi, Thương sơn cũng vậy.”
Nàng nói: “Mộ phần của tộ phụ ta bị đào trộm, việc này Tạ huyện lệnh cũng quản chứ?”
Hắn sửng sốt, lập tức nói: “Đương nhiên! Nhưng giờ này phụ thân ta không còn ở nha môn nữa. Nếu nàng có chuyện gấp cần nói có thể theo ta quay về Tạ phủ cùng nói chuyện với phụ thân ta. Đảm bảo nội trong vài ngày sẽ bắt được tên đào trộm mộ cho nàng! Để Ân lão thái được an bình yên nghỉ.”
Nàng nói: “Được!”
Hắn nghe như vậy trong lòng liền mừng như điên.
Xuống Đào sơn, A Ân lên xe ngựa, trước tiên dặn dò một tên tùy tùng quay về Ân gia báo cho Phạm Hảo Hạch biết, sau đó mới dặn phu xe tới Tạ phụ. Khương Tuyền đương nhiên là đi theo A Ân, cùng nàng ngồi trong một xe ngựa, nhẹ giọng nói: “Tỷ cũng biết Tạ huyện lệnh là một tên rất thích phô trương mà, nếu hắn thật sự có thể giải quyết thì sao đến bây giờ vẫn chỉ ở Cung thành làm một huyện lệnh nho nhỏ chứ?”
Nàng cười nói: “Nửa năm này cái miệng nhỏ của muội cũng sắc bén không ai bằng rồi.”
Khương Tuyền sắng giọng: “Tỷ tỷ!”
Nàng lắc đầu nói: “Buổi tối đừng quên uống thuốc.”
——————————————————————————————————