Lý Dung quả thực là tâm hoa nộ phóng, bước đi vì vậy cũng nhanh nhẹn như bay.
Mục Dương hầu tới đây rốt cuộc là vì cái gì? Ngoại trừ àng ra rốt cuộc còn lý do gì nữa chứ? Tin tức nàng gặp nạn ở Thương sơn Cung thành sớm đã truyền tới Thanh Châu rồi, nàng tin rất nhanh ở Vĩnh Bình cũng sẽ biết. Chỉ là không ngờ hắn sẽ tới đây.
Nàng nói với Đào Mẫn: “Mục Dương hầu nhất định là biết ta suýt chút nữa là gặp nguy hiểm, nên mới ngựa không dừng vó tới đây.” Nàng che miệng cười: “Hiện tại ta nghĩ đến biểu tình của Ngọc Thành và Minh Nguyệt sau khi biết tin, thật là hả lòng hả dạ mà.”
Cái gì mà hạch điêu kỹ giả, nàng sớm đã bỏ quên không còn một mảnh rồi.
Đào Mẫn phụ họa: “Đúng vậy, Ngọc Thành công chúa và Nguyệt Minh huyền chủ nếu biết được, trong lòng không biết sẽ ngưỡng mộ thành dạng gì nữa.”
Lý Dung lại nói: “Mau trang điểm cẩn thận, đem chiếc trâm bộ diêu ‘Hoa mai ngậm ngọc’ tới đây cho ta, còn cả vòng tay ‘Dương chi bạch ngọc’ nữa. Ngươi thấy khuyên tai nào đẹp hơn? Khuyên tai ‘Hạt châu’ đẹp, hay là khuyên tai ‘Lan hồ điệp vàng’ này đẹp hơn?”
Đào Mẫn đáp lại: “Dung cô nương đeo cái nào cũng đẹp hết.”
“Quên đi, không cần phải trang điểm quá lộng lẫy, hắn từng nói ta đoan trang hiền thục, vẫn cứ nên giản dị một chút, thôi không cần đeo khuyên tai nữa đi.”
Đào Mẫn tươi cười đáp lời, sau khi cẩn thận trang điểm xong, Lý Dong liền ở trong viện chờ Mục Dương hầu. Theo lý mà nói, vị hôn thê chính thức gặp nạn, hắn thân là vị hôn phu cũng nên an ủi một phen, lại mềm giọng nhẹ nhàng dỗ dành vài câu.
Nàng nghĩ đến là tốt đẹp, ý cười trong mắt vì vậy mà không ngừng tràn ra.
Có điều một lúc lâu sau, cửa viện vẫn chậm chạp không có ai mở.
Ý cười trong mắt nàng đã giảm đi hơn nửa, ngón tay cũng đã hơi cứng lại.
Lại qua một canh giờ sau, mặt trởi đã lên cao tới đỉnh rồi, vũng nước ngoài cửa viện cũng đã bốc hết hơi từ lâu, thế nhưng nửa cái bóng người cũng chưa thấy đâu. Lý Dung sốt ruột liền sai tôi tớ đi hỏi thăm. Một lát sau hắn trở về.
Nàng mong chờ hỏi: “Hầu gia đâu?”
Hắn đáp: “Hầu gia đang cùng Tạ huyện lệnh bàn công chuyện ạ. Có điều vị tùy tùng bên cạnh hầu gia có nói với nô tài là sẽ cho người hộ tống cô nương trở về Vĩnh Bình.”
Nghe được đến đây, trong lòng nàng nửa là phiền muộn, nửa lại cao hứng, phiền muộn vì Mục Dương hầu hắn đối với chuyện tình yêu nam nữ quá mức lãnh đạm, vị hôn thê chính thức của mình đang ở đây, hắn cũng cho người tới an ủi một câu, nếu không phải nàng sai người qua, chỉ sợ là vô thanh vô tức rồi. Cao hứng chính là hắn rốt cuộc vẫn là để ý tới nàng, nếu không sẽ không cho người hộ tống nàng về đi, đây không phải là lo lắng cho an nguy của nàng thì là gì? Nếu không có lệnh của Mục Dương hầu hắn, tùy tùng nào dám làm chủ.
Nàng gật đầu, trong lòng suy cho cùng là vẫn có chút bất bình.
Đào Mẫn nói: “Hầu gia là người làm đại sự, người làm đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, là
Thiết hán thì sao có thể có nhu tình được? Có thể lo lắng tới an nguy của cô nương đã là có tâm rồi, cô nương người không nên cưỡng cầu nhiều quá. Vĩnh Bình xưa nay chẳng phải vẫn đồn đại đấy sao? Hầu gia chính là người như vậy, Ngọc Thành công chúa và Minh Nguyệt huyền chủ sợ là một câu quan tâm cũng không có.”
Đào Mẫn nói xong, bất bình trong lòng nàng cũng vơi đi hết.
Cùng lúc đó, Phạm Hảo Hạch lại đứng ở ngoài cửa miết miết tấm thiệp mời trong tay.
Hắn rất là khó xử, đi vào không được, mà đi ra cũng không được. Này hỉ có thể tự trách bản thân xui xẻo, đi chậm liền bị người của Mục Dương hầu tóm được, để hắn đưa thiệp mời tới. Hơn nửa năm trước vì chuyện của Mục Dương hầu mà hắn làm đại cô nương phật ý, bây giờ lại đưa thiếp mời tới, không biết cô nương có hiểu nhầm không.
Đang lúc do dự hết sức, hắn gặp đương Khương Tuyền.
Hắn liền nhìn nàng bằng con mắt nhìn một vị cứu tính, hắn nói: “ A Tuyền cô nương, ta trước mắt còn có việc, đây là thiếp mời của một vị quý nhân đưa tới, nói là đưa cho đại cô nương.”
Nàng nói: “Là của Mục Dương hầu phải không?”
“…Phải.”
Nàng nói: “Không đưa.”
Hắn ngượng ngùng cười, thật sự cũng không dám bắt buộc nàng, chỉ có thể bày ra khuôn mặt đau khổ, đi vào đưa thiếp mời. Hắn còn nghiêm túc nói: “Đại cô nương, ta thật ra là bị ép đưa thiếp mời, cô cũng biết khí thế người của hầu gia như nào, ta cư tuyệt không nổi.”
Nàng nói: “Mục Dương hầu xưa nay luôn cường thế.”
Nàng nhận lấy thiếp mời mở ra nhìn.
Hắn lại nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Cô nương có muốn hồi âm lại không, tùy tùng của hầu gia vẫn đang chờ ở ngoài.”
Nàng đáp: “Vẫn như lệ cũ.” Nói rồi lại không mặn không nhạt dặn tiếp: “Đêm nay dặn mọi người chú ý một chút, bên ngoài tất cả các cửa sổ đều phải có người canh chừng, ai dám để dù chỉ một con ruồi bay vào, liền tự mình đi lĩnh phạt đi.”
“…Vâng.” Phạm Hảo Hạch lại mang khuôn mặt đau khổ đi ra, ra khỏi cửa viện, nhìn đến tên tùy tùng đang nép sau cái cây, dừng lời uyển chuyển cự tuyệt. Cái gì mà ruồi bọ, hắn đương nhiên không dám thuật lại.
Khương Tuyền kéo ghế ngồi xuống, hỏi A Ân đêm nay muốn ăn cái gì.
Nàng nói: “Gì cũng được, ta không kiêng kị gì cả.”
Khương Tuyền nhấc chén trà lên, đưa cho nàng một chét, nói: “Hôm trước có uống bốn viên hỉ hoàn tử tốt lắm, hoàn tử ở Cung thành tốt hơn hoàn tử ở Tuy Châu, thịt phá lệ có sức lực.” Thấy A Ân nầng chén lên, hởi ngửa cổ.
Nàng buông tiếng thở dài, nói: “Tỷ tỷ, muội thật ra không trách Mục Dương hầu đâu. Muội chỉ là một người ngoài, ngài ấy lúc trước để Lục Lam hạ thủ lưu tình đã khiến muội cảm kích vô cùng rồi. Tỷ tỷ đừng vì muội mà giận dỗi với hầu gia.”
A Ân hơi giật mình.
Khương Tuyền lại tiếp: “Tỷ tỷ trong lòng hẳn là có hầu gia đúng không? Bằng không trong nửa năm này luôn có thiếu đông gia bên cạnh đối xử tốt như vậy, tỷ hẳn đã động lòng rồi. Nếu như trong lòng tỷ không có hầu gia, thì sao có thể thờ ơ với thiếu đông gia như vậy, lại tại sao lúc này lại không yên lòng như vậy? Ngay cả muội không châm trà cũng không chú ý. Tỷ tỷ ngày thường luôn cẩn
thận vô cùng, lúc này đây lại lơ đãng như thế.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra Khương Tuyền thật sự không châm trà, nhất thời liếc mắt nhìn nàng một cái.
Khương Tuyền cũng không sợ, cười tủm tỉm nói: “Tỷ tỷ, muội đều nói sự thật.”
Nàng tự rót trà vào chén, sau khi uống nửa chén mới nói: “A Tuyền, vấn đề không phải ở muội, ta với hắn có lẽ từ khi bắt đầu đã sai rồi. Ta vốn nghĩ rằng môn không đăng hộ không đối cũng không thành vấn đề, thế nhưng ngẫm nghĩ lại, kì thật là không đúng.”
Khương Tuyền hỏi: “Vậy vấn đề là gì?”
Nàng nói: “Hắn không đủ thích ta, mà ta cũng không đủ thích hắn đi.” Cho nên, một lần gặp gỡ liền mỏng manh như bọt biển, chọc một lần liền tan biến hết.
Khương Tuyền nghe vậy liền trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Tỷ tỷ thật sự không muốn gặp hầu gia?”
Nàng không chút do dự mà đáp: “Không gặp!”
Cũng lúc này, Phạm Hảo Hạch tiến vào, vừa đi vào đã nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của A Ân, trong lòng liền run lên, hắn vội nói: “Đại cô nương, tôi từ chối rồi, hiện tại là thiếp mời của Tạ huyện lệnh.”
Lời này vừa nói ra, A Tuyền liền tò mò hỏi: “Tạ huyện lệnh đang êm đẹp sao lại gửi thiếp mời tới? Có chuyện liền trực tiếp sai người tới báo không phải là được ư?”
Hắn liếc mắt nhìn A Ân một cái, mới nói: “Tạ huyện lệnh làm lễ tẩy trần cho Mục Dương hầu, nên mới mời cô nương qua đó.” Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy đại cô nương nhà mình hung hăng cau mày.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Đại cô nương, có đi không ạ?”
Có thể không đi ư? Không thể! Nàng còn muốn Tạ huyện lệnh cùng Tạ Thiểu Hoài giúp nàng dụ rắn ra khỏi hang, lễ tẩy trần này, nàng không thể không đi. Chủ ý này vừa nghe liề biết không phải của Tạ huyện lệnh rồi, nếu không phải là Trầm Trường Đường gợi ý, đừng nói là tiệc tẩy trần, Tạ huyện lệnh ngay cả một tiếng cũng không dám nói ra.
Tạ Thiểu Hoài lúc này hết sức cao hứng.
Hắn vì hầu gia mà đưa ra ý tổ chức tiệc tẩy trần, hầu gia đã đáp ứng rồi. Hắn có thể tổ chức tiệc tẩy trần cho hầu ia, nói ra không biết có bao nhiêu kẻ ngưỡng mộ. Hắn nghĩ nghĩ, tuy rằng không biết vì sao mình tự dưng đưa ra cái ý tưởng này nữa, nhưng hình như là vì vị tùy tùng bên cạnh hầu gia nói cái gì đó, hắn liền nhanh trí nghĩ ra tiệc tẩy trần cho hầu gia.
Bây giờ cách chập tối còn ba canh giờ nữa, hắn không suy nghĩ nhiều liền nhanh chóng đi chuẩn bị cho tiệc.
Đương nhiên chuyện tìm kiếm thi cốt của tổ phụ A Ân hắn cũng không quên đâu, hắn vẫn trông chờ vào chuyện này để ôm mỹ nhân về mà.
Một người cũng cao hứng nữa là Lý Dung.
Nàng vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ không thể gặp được hầu gia rồi, nàng dù sao cũng là nữ nhi, nào có đạo lý nữ nhi chủ động đi bái kiến nam nhân. Hiện tại Tạ huyện lệnh bỗng phái người đưa thiế mời tới, nói là tham gia tiệc tẩy trần cho Mục Dương hầu.
Nàng nhìn thấy thiệp mời, hai mắt liền ửng đỏ.
Trầm phu nhân nói hầu gia không thích náo nhiệt, ngày thường ngoại trừ tham gia cung yến, cũng không tham gia yến hội nào ở ngoài. Hiện giờ lại đáp ứng tham gia tiệc tây trần của một huyện lệnh nho nhỏ, đại khái cũng là có vài phần tâm tư vì nàng đi? Vì nghĩ nàng suýt gặp nguy hiểm nên mới muốn tạo náo nhiệt một chút cho nàng vui?
Lý Dung lại hỏi: “Tiệc tẩy trần còn mời nhưng ai?”
Đào Mẫ trả lời: “Còn có vị nữ hạch điêu sư kia nữa ạ.”
Mày Lý Dung hơi chau lại, cảm giác có chút mất hứng. Đào Mẫn lại nói: “Dung cô nương, hiện tại có hầu gia ở đây, nô tì thất muốn biết cô ta có dam làm bộ làm tịch hay không, có dám nói cái gì mà quy của hay không. Đến lúc đó Dung cô nương lại để cho nàng ta điêu hạch.”
Lý Dug cũng cảm thấy như vậy thật hả gận, nhưng trong nháy mắt lại suy nghĩ lại, nói: “Hầu gia trước kia khen ta hiền lương thục đức, nàng ta bất quá cũng chỉ là thân phận kĩ giả nho nhỏ, cùng ta so bì ngược lại có chút thấp kém. Không nên vì một hạch điêu kỹ giả nho nhỏ mà làm tổn hại hình tượng của ta trong lòng hầu gia.”
Đào Mẫn liên tục nói: “Vẫn là Dung cô nương nghĩ thận trọng, là Đào Mẫn sơ sót.”
Lý Dung lại nói: “Nàng ta dám kiêm ngạo như vậy, có điều cũng là có vài phần bản lãnh, về sau giáo huấn lại cũng không muộn. Hiện giờ phải lấy hầu gia làm trọng. Trong lòng Lý Dung, vị hạch điêu kĩ giả này nhất định là một phụ nhân ba mươi, bốn mươi tuổi. Có lẽ tướng mạo xấu xí, nên mới có dạng quy củ như vậy.
Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn không giống với tưởng tượng của nàng, không chỉ có trẻ tuổi, dung mạo lại tương đối xuất chúng, trọng điểm là mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều có vài phần tao nhã nói không nên lời. Nếu không phải đã biết trước nàng là một hạch điêu kỹ giả, chỉ sợ nàng sẽ tưởng nàng ta là một vị quý nữ Vĩnh Bình nào đó.
Lý Dung kinh ngạc cục kì.