Tiểu Dược Thê

Chương 99


trước sau

Đạo thanh âm này, dù có hóa thành tro A Ân cũng nhận ra. Thần kinh đang căng lên của nàng lập tức buông lỏng, nhưng sau một khắc lại cảnh giác trở lại, đang định mở miệng nói gì đó chợt trên trán xuất hiện một bàn tay mang theo cảm giác mát lạnh.

Hắn hỏi: “Sao không ở Trần Giang nghỉ ngơi thêm?”

Bị hắn sờ như vậy, nàng cảm giác mình không còn khí lực nói chuyện nữa, giống như lúc bị hắn hôn qua vậy, rõ ràng là nàng có man lực trời ban mà, vậy mà lúc bên cạnh hắn tất cả đều biến thành hư vô, hắn vừa hôn nàng liễn nhũn ra như bùn.

Hắn lại tiếp: “Trước đây muốn nàng tới Vĩnh Bình, nàng sống chết không chịu theo, bây giờ ngược lại ốm ra cũng không nề hà.” Giongj hắn càng về sau càng lạnh hơn, nàng rất rõ ràng, đây chính là dự báo hắn sắp nổi giận.

Nàng vô lực nói: “Ngài bực cái gì, ta  còn chưa tức giận đâu. Ngài vào bằng cách nào vậy?”

Bàn tay trên trán nàng hơi cứng đờ, lập tức rút trở về.

Hắn nói: “Ân thị, nàng ngày càng lớn mật.”

Nàng ứng tiếng: “Ừ.”

Nàng trái lại lại trả lời lý trực khí tráng như vậy khiến hắn không ngờ tới, chính mình cưng chiều nàng ra như vậy, nhưng vẫn muốn tiếp tục chiều nàng hơn nữa. Nàng lại hỏi: “Ngài vào bằng cách nào?”

Hắn đáp lại: “Đi vào.”

Nàng vừa nghe liền biết hắn nói dối, cẩn thuận suy nghĩ lại liền cảm thấy mình ốm mới để hắn thừa cơ lẻn vào. Đợi khi nàng khỏi ốm rồi, phải để cho đám người Phạm Hảo Hạch lĩnh phạt mới được, không phải phạt một lần đâu, phải để cho bọn họ nhỡ kỹ.

Nàng dứt khoát nhắm mắt lại.

Hắn cũng không nói chuyện.

Hai người trầm mặc một hồi lâu, lâu tới mức nàng nghĩ hắn đã rời đi rồi, ngoài phòng chợt vang lên một tiếng gõ cửa nhè nhẹ, là thanh âm của Khương Tuyền.

“Thuốc sắc được rồi.”

Hắn nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng, sau đó nàng nghe tiếng đẩy cửa vang lê, sau đó là thanh âm của Khương Tuyền.

“Tỷ tỷ của ta vẫn còn nóng ư?”

Nàng nghe vậy liền không khỏi ngẩn ra.

Hắn nói: “Hạ nhiệt rồi, ta tự biết chăm sóc nàng.” Nói xong, lại thấy ngữ khí của mình hình như hơi cứng ngắc, hắn lại mềm giọng ra, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ngươi không cần ở lại chỗ này, trở về nghỉ ngơi đi.”

Khương Tuyền đối với vị Hầu gia này thủy chung luôn có chút sợ hãi, gật đầu, lại liếc mắt nhìn tr tỷ bên trong mành, rồi đóng cửa lại.

A Ân đang muốn ngồi dậy, còn chưa kịp hành động hắn đã tới trước mắt nàng, vén nửa mành lên, treo vào móc, hắn ngồi xuống cạnh giường, nói: “Dậy uống thuốc đi.”

Thanh âm hắn lạnh như băng.

Nàng lúc này đại khái đã đoán ra hắn vì sao lại ở chỗ này rồi, ước chừng là nàng nửa đêm lên cơn sốt, Phạm Hảo Hạch đi mời thầy lang tới, chắc là giữa đường gặp Trầm Trường Đường. Nàng lặng lẽ liếc hắn một cái, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, trong mờ tối, nửa khuôn mặt của hắn vẫn khuất trong bóng tối, thế nhưng vẫn có thể thấy được đôi mắt phượng tràn đầy lãnh ý. Nàng ngồi dậy, nói: “Là ta hiểu lầm ngài.”

Hắn liếc mắt nhìn nàng.

“À, hiểu lầm bản hầu chuyện gì?”

Ngay cả từ ‘bản hầu’ cũng nói ra, xác thực là cực kỳ tức giận rồi.

Nàng thấp giọng nói: “Kỳ thực cũng không tính là hiểu lầm…Ngài từng chắc chắn nếu ta tới Vĩnh Bình, sẽ không phái người hteo dõi ta? Nếu không cho người theo dõi sao thể biết tin tức của ta nhanh như vậy?” Nàng mạnh miệng nói: “Kỳ thực nếu ngài không tới, ta cũng có thể tự tìm thầy lang được.”

Sắc mặt hắn ngày càng trầm xuống, nàng mới chịu xì hơi.

Nhẹ nhàng, ôn hòa gọi một tiếng: “Minh Mục.”

Trong lòng hắn vốn tức giận đã tích tụ một mức độ nhất định rồi, đang đợi thời cơ liền bạo phát, thế nhưng nàng lại giảo hoạt như vậy, một tiếng liền dễ dàng giết chết cơn tức giận của hắn, khiến hắn muốn nổi giận cũng không được, cũng không buồn bực nổi.

Nàng nói: “…Cảm ơn.”

Hắn vẫn mặt lạnh như cũ, thế nhưng động tác đã nhẹ đi nhiều, im lặng đặt chén thuốc xuống, hỏi: “Cảm ơn chuyện gì?”

Nàng nói: “Ngài vì ta mà làm trái ý hoàng đế.”

Nàng cơ hồ là chân trước vừa rời khỏi Thượng Quan gia, chân sau liền nghe được tin đồn của Nguyên công. Lúc A Tuyền biết được liền vô cùng kinh ngạc, còn tưởng rằng tổ phụ sống lại. Nàng lúc đó liền biết ngay là thủ đoạn của hắn.

Nàng sao mà thông minh, không cần hắn nói ra đã hiểu.

Hắn hỏi: “Cao hứng?”

Nàng gật đầu: “Đúng là có chút.”

“Chỉ có một chút?”

Hắn nói: “Nàng nếu như là Bao Tự, vậy ta phải làm quân vương hại nước rồi. May mà ta chỉ là một vị hầu gia, không hại nước được.” Hắn nâng chén thuốc lên, lấy thìa múc đưa lên đến miệng nàng.

Nàng cong mặt mày, mở miệng uống thuốc.

Một thìa, hai thìa, ba thìa, bốn thìa…

Thuốc đắng vô cùng, thế nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Nàng cùng hắn chiến tranh lạnh với nhau lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng nhượng bộ rồi.

Một chén thuốc rất nhanh đã thấy đáy.

Nàng nhìn hắn, chủ động câu tay hắn, hỏi: “Thi cốt của tổ phụ ta có phải ở chỗ hoàng đế không?” Hắn híp mắt nhìn nàng: “Ngoài chuyện này ra nàng không có chuyện gì muốn hỏi nữa sao?”

Ngón tay nàng rất quyến rũ, một ngón, hai ngón, ba ngón, khiến cho lòng hắn bắt đầu ngứa ngáy.

Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.

Nàng nói: “Minh Mục nói cho ta biết trước đi.”

Hắ bị ngón tay nàng đánh bại, đành nói: “Đúng.”

Nàng như ra chiều suy nghĩ mà ứng tiếng.

Hắn nói: “Việc này nàng đừng xen vào, ta nhất định sẽ cho nàng một công đạo.” Thấy nàng không đáp lời, hắn liền biết nàng không muốn. Thực sự là cánh cứng cáp rồi, hoàn toàn không nghe lời hắn nữa. Hắn Trầm Trường Đường một đời kiêu ngạo, đều mất hết trong tay nàng.

Nàng hỏi lại: “Ta tới Vĩnh Bình rồi, Minh Mục có vui không? Ngài một mực muốn ta tới đây, nguyên nhân ta tới có hai, một là
vì tổ phụ, hai chính là ngài.” Thành âm của nàng ngày càng nhỏ, làm như ngượng ngụng, mang tai cũng dần đỏ lên.

Lòng hắn chợt xao động, nàng lúc này vừa cúi đầu thẹn thùng thật khiến cho người ta động lòng.

Hắn cầm ngược lại tay nàng, đem những ngón tay nhỏ bé của nàng nắm gọn trong tay, thật chặt.

Nàng cũng không giãy dụa, hỏi hắn: “Ngài chính là hai tháng phát tác một lần sao?”

Lời này vừa nói ra, ý tứ hàm xúc điều gì, rất rõ ràng.

Ánh mắt hắn lập tức biến đổi, gân xanh dần hiện lên mặt, ánh mắt hắn không nhìn được mà nhìn về phía khuôn ngực đang phập phồng của nàng, không cần nắm, đã có thể nhìn ra bề dày.

Hắn nói: “Muốn dùng mỹ nhân kế?”

Nàng mềm mại tiến tới, cánh tay ôm lấy cổ hắn, hơi thở mang theo mùi dược.

Rõ ràng là khó ngửi mùi đắng, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy hơi thở nàng thơm như hoa lan.

Nàng thấp giọng: “Hầu gia nói phải thì là phải, không phải chính là không phải, những ngày qua A Ân đã hiểu ra một điều, muốn thì liền làm, không muốn thì đừng làm, không quan tâm gì hết, chỉ nghe theo tiếng lòng.”

Một câu nói này không nghi ngờ gì chính là một liều thuốc mạnh, khiến cho gân xanh trên mặt hắn nhất thời nở ton hơn một nửa.

Nàng tìm thấy môi hắn, hôn lên, ở cánh môi trên của hắn nói: “Để ta hầu bệnh cho Minh Mục.”

Khoảng chừng hơn nửa năm chưa hôn, nên môi lưỡi của nàng hơi ngây ngô non nớt, vùng về cuốn lấy lưỡi của hắn, muốn xua đuổi quái bệnh của hắn đi. Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, hắn cho là mình có thể chịu được, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã chuyển bị động thành chủ động, ôm lấy đầu nàng, thăm dò thật sâu trong miệng nàng.

Tiến quân thần tốc, công thành phá trì.

Nàng chưa khỏi hắn, một hổi liền thở dốc liên tục.

Hắn buông nàng ra, đợi khi nàng thở ổn định lại rồi liền chờ không kịp mà đặt môi hôn lên, tay của hắn xoa nơi mềm mại của nàng. Nàng chợt trợn mắt, đôi đồng tử đen như mực như là ngâm qua hắc diệu thạch, vừa sáng lại vừa trong, nửa xấu hổ nửa hùa theo.

Nàng lớn gan hỏi: “Minh Mục muốn ta hầu hạ ‘tiểu hầu gia’ sao?”

Hắn vốn không có cái ý nghĩ này, thế nhưng nếu nàng nhắc tới hắn cũng sẽ không cự tuyệt.

Nhưng lại nghĩ ra điều gì, hắn híp mắt hỏi: “Lời này của nàng là lần đầu tiên nói đúng không?”

Nàng hỏi: “Minh Mục không thích sao?”

Hắn nắm cổ tay nàng, than thở: “Nàng nửa năm này đúng là thay đổi không ít, đối với chuyện khuê phòng nhiệt tình như vậy, lòng ta rất vui.”

Nàng nói: “Con người rồi sẽ thay đổi.”



Sau gần nửa canh giờ, hai người mới hoàn toàn kết thúc.

Hắn lau đi những vệt đục ngầu trong tay nàng, nói: “Đã ốm lại còn giày vò nhiều như thế.”

Nàng lúc này cũng thực sự mệt mỏi rồi, nằm trên giường lười biếng nói: “Thiếp chỉ say tàu thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”

Hắn lau sạch tay nàng, thấy nàng mệt mỏi, lại tiếp: “Mà thôi, nàng muốn làm gì ta cũng không ngăn cản.”

Nàng mở to mắt hỏi: “Thật không?”

Hắn đáp: “Phu nhân tương lai của ta ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng rồi, ta nếu không cảm kích, vậy chuyện phòng the sau này sợ không được nhẫn đãi ngộ như này rồi.”

Nghe vậy mặt nàng liền đỏ lên, biết hắn nhìn thấu mình. Hắn thay nàng dém chăn lại, nói: “Nghỉ ngơi đi.”

Nàng hỏi hắn: “Minh Mục lúc nào rời đi?”

Hắn nhìn sắc trời nói: “Đợi nàng ngủ rồi ta liền đi.”

Nàng vươn tay ra, lén lút nắm lấy năm ngón tay hắn, nhẹ giọng nói: “Được.” Nói rồi liền chậm rãi khép mắt lại, vẻ mặt thỏa mãn như một đứa trẻ. Trầm Trường Đường thấy bộ dạng nàng như vậy, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Hắn giống như trúng bùa của nàng vậy, có đôi lúc thật muốn đem tất cả trân bảo tới trước mắt nàng, chỉ vì muốn nàng có vẻ mặt như vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện