Gạt người, từ trước đến nay miệng của điểu nữ nhân đều tựa như quỷ gạt người.
Không biết lúc trước là ai nói không thích dáng vẻ nhân loại của nàng, nói diện mạo của nàng bình thường, còn không bằng hình dáng cũ.
Bây giờ thì nói dễ nghe, nhưng một khi không còn được nhìn thấy tiểu Dương Đà lông xù xù nữa, có lẽ ngay cả làm bạn bè cũng không muốn, một hai phải đòi tiểu sủng vật của lúc trước về.
Tuyệt đối không thể bị lời ngon tiếng ngọt của điểu nữ nhân lừa!
Diệc Thu nghĩ ngợi với tâm thái mang thù, vốn định lên tiếng phản bác, nhưng lời mới đến bên miệng nàng lại chợt thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của U Nghiên, nhất thời nghẹn họng.
Sau đó nàng suy nghĩ lại, cảm thấy mình nghĩ như vậy cũng không đúng lắm, dù sao thì từ trước đến nay tiểu U Nghiên vẫn chưa từng lừa gạt Dương Đà bao giờ.
"Ngươi, ngươi nói thật chứ?"
"Đương nhiên rồi!" U Nghiên đáp, mày hơi chau, cắn môi nhẹ giọng thở dài, "Nhưng không biết phải mất bao lâu thì dáng vẻ hiện tại của ngươi mới có thể biến thành người được?"
"Ta...!Ờ thì, thật ra, nói sao ta..." Diệc Thu ấp úng một lúc lâu mới chột dạ nói tiếp, "Cách mà Dương Đà bọn ta tu luyện hoàn toàn khác với cách tu luyện của những loài khác!"
"Hả?" Sự mờ mịt hiện lên trong mắt U Nghiên.
Diệc Thu suy nghĩ, tiếp tục nói hươu nói vượn: "Là thế này, ngươi cảm thấy ta ít khi tu luyện, nhưng trên thực tế không có lúc nào mà ta không tu luyện cả! Dương Đà bọn ta là một loài động vật rất thần kỳ, bọn ta...! Bọn ta tu luyện thông qua việc ăn uống!"
Nghe nàng nói, U Nghiên vô cùng sửng sốt, một đôi mắt thon dài chứa đầy vẻ khó tin.
"Mặc dù biết có lẽ ngươi không tin nhưng sự thật chính là như vậy, chỉ cần mỗi lần được ăn uống no đủ là ta đều có thể tu luyện!" Diệc Thu nói, như muốn tăng thêm tính thuyết phục nàng lại bổ sung thêm, "Ngươi biết đấy, ta rất nhỏ, ngay cả tiểu Hồng Hoa cũng lớn hơn ta, nàng vẫn chưa nói chuyện được, nhưng ta thì có thể, cái này chẳng phải đã chứng minh ta thật sự có tu luyện sao?"
"Ngươi, Dương Đà các ngươi đều tu luyện như vậy?"
"Đúng vậy!" Diệc Thu gật đầu lia lịa với vẻ mặt đầy chân thành, đôi mắt bắt đầu quan sát U Nghiên một cách chăm chú.
Ánh mắt U Nghiên quả thật chứa đầy sự bối rối, thật hiển nhiên lời nói của tiểu Dương Đà trước mặt đã hoàn toàn vượt qua những hiểu biết về việc "tu luyện" của mình.
Theo bản năng nàng cảm thấy nó rất khó tin, nhưng sau đó lại không nhịn được mà muốn tin tưởng.
DiệcThu không biết liệu đây có phải là hiệu ứng tâm lý không, rõ ràng cùng là việc nói hươu nói vượn nhưng khi có lệ với điểu nữ nhân, nàng vẫn luôn cảm thấy chột dạ, sợ mình sẽ bị vạch trần bất cứ lúc nào.
Còn khi lừa dối điểu nữ hài, nàng lại không hề có gánh nặng tâm lý, tựa như lúc dỗ dành một đứa trẻ, người ta thường tự tin bịa ra những câu chuyện vô hết sức phi lý.
Có điều, lừa tiểu cô nương như vậy có vẻ cũng không hay ho lắm...
Nhưng nghĩ kỹ thì lại chẳng thấy to tát gì, dù sao trước đây điểu nữ nhân cũng thường hay khi dễ nàng, bây giờ ở trong ảo cảnh, nàng lừa điểu nữ hài một vài chuyện thì có sao đâu?
Hơn nữa, lúc còn ở bên ngoài ảo cảnh, nàng cũng từng nói hươu nói vượn nhiều lần, thế nên đây không phải là chuyện gì lớn.
Vốn dĩ nàng cũng không biết cách để tu luyện, nhưng nếu mở miệng hỏi thẳng, nhất định sẽ khiến U Nghiên sinh nghi —— Đã là một con yêu tinh có thể mở miệng nói tiếng người, sao lại không biết cách tu luyện được?
"Vậy, vậy..." U Nghiên hoang mang chớp mắt, như đang thử cố gắng tiếp thu giả thiết "Dương Đà tu luyện dựa vào việc ăn uống" này, đợi hơn nửa ngày nàng mới hỏi được một câu, "Vậy ngươi phải ăn bao nhiêu nữa mới, mới tu thành hình người?"
"Sao ta biết được?" Diệc Thu nói, sau đó rơi vào suy tư.
Có một số việc nếu U Nghiên không nhắc đến chắc có lẽ ngay cả nàng cũng đã quên.
Huyết Ngưng Châu còn ở trong cơ thể nàng, nàng có thể cảm nhận được điều này, nhưng nàng nhớ rõ linh lực trong Huyết Ngưng Châu cũng không thuộc về mình, nàng là người hay Dương Đà đều chỉ dựa vào một ý nghĩ của U Nghiên.
Phải chăng là do độ thiện cảm có vấn đề?
Diệc Thu vô thức nhìn thoáng qua bảng thuộc tính của mình, kết quả như dự đoán, hệ thống Bảo Tài bị ngắt kết nối với nàng, chẳng những không thể trả lời vấn đề của nàng mà ngay cả chỉ số thống kê cũng hoàn toàn bị vô hiệu hoá.
Dấu chấm hỏi, dấu chấm hỏi! Ngoại trừ một đống dấu chấm hỏi, chẳng còn thứ gì khác!
Nàng nhớ khi mình mới vừa đi vào nơi này, số liệu của độ thiện cảm vẫn chưa biến mất, lúc ấy dừng lại ở con số 0.
Bây giờ tiểu U Nghiên tốt với nàng như vậy, không biết độ thiện cảm có vượt qua con số một ngàn chưa.
Nếu vượt qua, vậy nàng đã đạt tới điều kiện cơ bản, chỉ cần hướng dẫn cho U Nghiên phát hiện và khống chế Huyết Ngưng Châu, có lẽ nàng sẽ trở thành người lần nữa nhỉ?
Nghĩ đến chuyện đó, Diệc Thu hưng phấn không thôi, nàng thật sự không muốn tiếp tục làm Dương Đà nữa!
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" U Nghiên vừa nói vừa tiến sát lại gần.
Đôi tay lạnh lẽo của nàng vươn ra, nhẹ nhàng nâng cái đầu xù xù lông của tiểu Dương Đà lên, đôi mắt chứa đầy sự tò mò quan sát cận cảnh khuôn mặt thay đổi biểu cảm liên tục của tiểu Dương Đà.
Với khoảng cách ấy, chóp mũi của các nàng khẽ chạm vào nhau, ngay cả hơi thở cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Cổ Diệc Thu ngửa ra sau một chút, đôi mắt tròn xoe bỗng chốc lóe lên sự ngạc nhiên và căng thẳng.
Vào khoảnh khắc kia, nàng chợt suy nghĩ, nếu Dương Đà có thể đỏ mặt, có lẽ nàng đã biến thành một tiểu Dương Đà với cái đầu đỏ rồi.
Xía xía xía!
Vừa nãy còn nói là bạn bè nữa chứ, có bạn bè nào lại gần gũi đến mức ấy không!
Thế mà U Nghiên còn nói không xem nàng như sủng vật, rõ ràng khoảng cách ấy vẫn là khoảng cách giữa chủ nhân và sủng vật đấy!
Tiểu Dương Đà nghĩ đến đây, nhịn không được mà thở phì phò quay đầu sang chỗ khác.
Thấy vậy, U Nghiên bật cười thành tiếng.
"Cười gì mà cười? Buồn cười lắm hả!" Mày Diệc Thu cau lại —— Nếu vị trí trên đầu tiểu Dương Đà được xem là rãnh giữa hai hàng lông mày, có lẽ nàng thật sự đã cau mày.
"Không có không có, không có ý cười ngươi!" U Nghiên hơi căng thẳng, đôi tay vội vàng rút khỏi đầu nhỏ của Dương Đà, nghiêm túc giải thích, "Do ta cảm thấy, dáng vẻ lúc nãy của ngươi rất thú vị, không biết tại sao chỉ nhìn ngươi thôi mà lòng ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ..."
Nói xong, nàng ngoan ngoãn ngồi ở một bên, đôi mắt tỏ vẻ áy náy.
Nếu điểu nữ nhân của lúc trước đột nhiên cười như vậy, nhất định tiểu Dương Đà sẽ tức giận.
Nhưng