Ngày hôm ấy, tiểu Dương Đà tự mình đa tình cuối cùng vẫn bị U Nghiên cõng về nhà.
Là một kẻ đến sau, vốn dĩ nàng còn lo lắng mình đi theo U Nghiên sẽ khiến cho tiểu Hồng Hoa không vui vẻ.
Bởi lẽ trước đây trong núi Côn Luân không có tiểu Dương Đà mà chỉ có tiểu Hồng Hoa.
Suy cho cùng, tiểu Hồng Hoa mới là người bạn đồng hành cùng với U Nghiên suốt mấy trăm năm cô độc thời niên thiếu.
Ngay cả tiểu Hồng Hoa cũng không về nhà với U Nghiên, vậy một tiểu Dương Đà mới đến đây hơn hai tháng sao lại có thể mặt dày chạy đến nhà U Nghiên ở được?
Vả lại, những ngày gần đây, tiểu Hồng Hoa thỉnh thoảng sẽ đến nói chuyện phiếm với nàng.
Nàng có thể cảm nhận được, tiểu Hồng Hoa rất thích nàng, nàng thật sự cảm thấy nếu mình "chuyển nhà" đi, chẳng phải tiểu Hồng Hoa sẽ trở thành một con nhện không tổ sao?
Suy bụng ta ra bụng người, đặt mình vào vị trí của người khác, nàng thấy như vậy quá cô độc.
Thế nên cũng chính vì lý do ấy, sau một lúc tự hỏi ngắn ngủi, Diệc Thu mới đưa ra quyết định —— Nếu tiểu Hồng Hoa không muốn về nhà cùng với nàng và U Nghiên, vậy nàng sẽ ở lại nơi này với tiểu Hồng Hoa.
Còn nhà của U Nghiên và vị phụ thân mà U Nghiên thường xuyên nhắc đến, nàng sẽ đến thăm hỏi nếu có cơ hội thích hợp.
Ý nghĩ ấy, nếu đặt ở trên người kẻ khác, chắc có lẽ cũng được xem là thỏa đáng.
Nhưng nàng lại không ngờ rằng, kể từ ngày nàng đến đây ở, tiểu Hồng Hoa vẫn luôn thiệt thòi nhẫn nại chịu đựng, trong lòng có nỗi khổ khó tả thành lời.
Dù gì tiểu Hồng Hoa vẫn là một con nhện, nó thích dệt tơ, thích được nghỉ ngơi ở trên mạng nhện, thích đi lại trên mạng nhện và chờ đợi con mồi tới khi ở trên đó, loại "nghiện mạng" này chính là đặc tính chủng tộc, dùng điện giật để cảnh cáo cũng khó mà ngăn nổi.
Trước khi Diệc Thu đến, cái hốc cây này chẳng có gì ngoài mạng nhện, mà sàn nhà, giường đệm, bàn ghế và đèn ngủ thì làm gì có?
Những thứ ấy đều là những thứ mà con nhện không thích!
Đặc biệt là Linh Đăng kia, hầu hết loài nhện đều ghét ánh sáng, là một loài động vật chân đốt ngày ngủ đêm thức nên trước khi học được tập tính của con người, chắc chắn nó sẽ không hề thích ánh sáng.
Trước đây, những việc này khiến tiểu Hồng Hoa ngại nói thẳng.
Nhưng hôm nay, khó lắm nó mới nghe được U Nghiên muốn mang Diệc Thu đi, mà Diệc Thu lại muốn ở lại với nó, nó làm sao nhịn được, nên lập tức nhảy từ trên cây xuống đất, bắt đầu viết chữ.
Tiểu Hồng Hoa hì hục viết chữ trên mặt đất suốt một buổi trời, câu văn tuy hiền hoà uyển chuyển nhưng lại dễ nhìn ra mong muốn "ngươi mau đi nhanh đi" giữa những hàng chữ ấy.
Tiểu Dương Đà không nói nên lời, đồng thời cũng hiểu được —— Đây rõ ràng chính là lệnh đuổi khách!
Đang viết giữa chừng, phát hiện vẻ mặt có chút buồn tủi của Diệc Thu, tiểu Hồng Hoa lập tức ngừng việc oán giận, bắt đầu xoay vòng tại chỗ không biết phải làm sao.
Diệc Thu suy nghĩ, dù gì cũng không nên làm tiểu Hồng Hoa xấu hổ nữa.
"Vậy, ta đi cùng với U Nghiên, ngươi, buổi tối ngươi phải giữ nhà cho cẩn thận đấy." Giọng điệu của nàng hệt như người mẹ bị con mình đuổi ra ngoài, "Nếu ngươi không thích Linh Đăng mà U Nghiên làm, ta sẽ mang nó đi, còn những thứ khác..."
Tiểu Hồng Hoa vội vàng đáp —— Các ngươi lấy đèn đi, những thứ khác cứ để lại, các ngươi còn đến gặp ta nữa mà.
Diệc Thu gật đầu, thấy Tiểu Hồng Hoa lại viết thêm một câu ở trên đất.
—— Diệc Thu, ngươi đừng giận nhé, ta không muốn đuổi ngươi đi, ta rất thích ngươi!
—— Nhưng chúng ta lại không giống nhau, có nhiều chỗ rất khác, nếu có điều khác biệt sẽ rất khó hòa nhập với nhau.
Thoáng chốc, Diệc Thu chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, con nhện con này lại nói một đống đạo lý với nàng nữa rồi.
Có điều, ngẫm lại thì thấy những đạo lý này cũng không sai, những người khác nhau dù có cố gắng tôn trọng đối phương thế nào cũng khó mà sống chung được với nhau.
Mà một chút cọ xát nho nhỏ đều sẽ tích lũy dần theo tháng ngày, duy trì khoảng cách nhất định mới có thể khiến mọi người đều cảm thấy thoải mái.
Trưa hôm đó, mặt trời còn chưa xuống núi, U Nghiên đã cõng tiểu Dương Đà nặng cân lên, bắt đầu đi một mạch về "nhà" của mình.
"Diệc Thu, nhà ta không lớn nên nếu cha đồng ý cho ngươi ở lại, ngươi có thể ngủ chung phòng với ta!" U Nghiên vừa chạy vừa thở hồng hộc, vui vẻ nói, "Sau này nấu cơm cho ngươi và cha, ta cũng không cần phải chạy tới chạy lui, hơn nữa một ngày ba bữa cơm còn có thể làm và ăn cùng với nhau, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Tiết kiệm được thời gian, chúng ta có thể đi tìm tiểu Hồng Hoa, cũng có thể đi chơi khắp nơi...! Đương nhiên vẫn không quên chuyện tu luyện!"
Nghe U Nghiên nói vậy, Diệc Thu không nhịn được bèn hỏi một câu: "Trước đây...!Ngươi không nấu cơm cho tiểu Hồng Hoa à?"
"Tiểu Hồng Hoa không thể ăn quá nhiều đồ ăn dành cho con người, trước khi ngươi đến, mỗi ngày ta chỉ đến chỗ kia một lần, lâu lâu mới mang chút đồ ăn cho nàng." U Nghiên trả lời, thở dài một tiếng, lại nói tiếp, "Tiểu Hồng Hoa thích bóng tối và yên tĩnh, không thích bám ta."
"Ta, ta cũng đâu có bám dính lấy ngươi..." Diệc Thu phản bác trong vô thức, sau đó lại không hề có quá nhiều tự tin.
Nghĩ kỹ lại thì quả thật nàng rất dính U Nghiên, lúc không thấy thường sẽ mong mỏi chờ đời, cứ tưởng tượng đến việc sau này mình sẽ được ở bên cạnh U Nghiên suốt cả ngày hệt như lúc trước, nàng lại không ngăn được sự vui sướng đang trào dâng trong lòng.
Chút tâm tư nhỏ bé của nàng nếu mà để điểu nữ nhân biết, e là cái gai trên mông sẽ vểnh thẳng lên trời cho xem.
"Đúng rồi U Nghiên, ta có một chuyện rất tò mò."
"Chuyện gì?"
"Tiểu Hồng Hoa ấy...!Tại sao nó không muốn rời khỏi hốc cây kia, lại càng không muốn về nhà với ngươi?"
Tuy U Nghiên vẫn đi bình thường, nhưng nàng lại im lặng trong chốc lát.
Diệc Thu ghé vào trên lưng U Nghiên đợi một hồi lâu, qua một lúc nàng mới chờ đến lần mở miệng tiếp theo của U Nghiên.
"Tiểu Hồng Hoa không thích cha ta, cực kỳ không thích..."
"Tại sao vậy?"
"Ta cũng không biết, nó nói không thích, không thích chính là không thích, không có lý do." U Nghiên nói, lại khẽ thở dài một tiếng, "Hơn nữa, tiểu Hồng Hoa nó....!Nó rất thích cái cây kia."
"Cái cây kia? Ý ngươi là hốc cây kia à?"
"Ừ." U Nghiên đáp lời, đưa mắt nhìn về phương xa.
Nàng chạy vội theo ánh hoàng hôn, cảm nhận gió thổi bên tai, ánh mắt