Chỉ mới một đêm, nàng chỉ mới rời đi một đêm thôi.
Ngôi nhà nhỏ từng sạch sẽ giờ đây đã trở thành "Động Bàn Tơ" của tiểu Hồng Hoa thêm lần nữa.
Cái cảm giác này cứ hệt như một người mẹ thường xuyên dọn dẹp phòng cho cô con gái nghiện mạng suốt ngày ru rú trong nhà.
Rồi đột nhiên có một ngày, cô con gái nói: "Con trưởng thành rồi mẹ ơi, mẹ và ba cứ ra ngoài chơi đi, con tự chăm sóc cho bản thân mình được."
Trong lúc người mẹ và người ba vui vẻ đi ra ngoài du lịch, thì vào khoảng thời gian của "chuyến du lịch một ngày" ấy, cô con gái lại phá nhà suốt cả một đêm!
Tuy so sánh với gia đình ba người không hợp lý lắm, nhưng nếu nói phá nguyên căn nhà thì lại chẳng ngoa tí nào.
Hiện tại, Diệc Thu cực kỳ chắc chắn tiểu Dương Đà đã hoàn toàn không thể trở về cái "nhà" này nữa.
—— Diệc Thu, ngươi giận hả?
—— Bởi vì ta dệt quá nhiều mạng nhện ư? Ta có thể gỡ xuống một ít.
"Không cần, không cần..." Diệc Thu vội vàng lắc đầu.
Bây giờ nàng đã sống trong nhà U Nghiên rồi, cần gì phải tước đi sự vui sướng của tiểu Hồng Hoa? Chỉ là mạng nhện thôi mà, thích dệt thì dệt đi! Dù sao cửa có màn, sau này nàng không đi vào trong động, cứ nhắm mắt làm ngơ.
"Ngươi, ngươi đừng dệt quá nhiều mạng nhện ở bên ngoài là được, ta thật sự rất sợ cái đó." Tiểu Dương Đà nhỏ giọng nói.
Tiểu Hồng Hoa gật gật đầu.
—— Trong núi Côn Luân không có ai thích ta nên phạm vi hoạt động của ta rất nhỏ.
—— Từ trước đến nay ta chưa từng dệt mạng nhện ở bên ngoài!
Diệc Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu liếc nhìn U Nghiên một cái, rồi sực nhớ đến điều gì đó, bảo: "Bọn ta có mang đồ ăn cho ngươi."
Tiểu Hồng Hoa lập tức ngẩng đầu nhìn U Nghiên.
U Nghiên ngồi xổm xuống, lòng bàn tay biến ra một miếng bánh thịt nhỏ, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt tiểu Hồng Hoa.
Tiểu Hồng Hoa tiến lên hai bước, ôm cái bánh nhân thịt to bằng nửa cái nắm đấm rồi bắt đầu gặm, tiếng động nho nhỏ, tốc độ cũng không mau.
Diệc Thu lẳng lặng nằm sấp ở một bên, nhìn nghiêm túc một lúc lâu, thấy nó ăn xong miếng bánh thịt mới chớp chớp mắt, khẽ hỏi: "Ăn ngon không?"
Tiểu Hồng Hoa gật đầu, đột nhiên duỗi người, xoay người bò về hốc cây.
Mới vừa ăn no mà nhóc con ngày ngủ đêm hoạt động đã phải đi ngủ rồi hả? Thế sáng tinh mơ nàng đi theo U Nghiên đến xem tiểu Hồng Hoa chẳng phải là vô ích ư?
"Tiểu Hồng Hoa là vậy đấy." U Nghiên nhẹ giọng giải thích, "Nó không quen giao tiếp với người khác, chấp nhận nói chuyện với ngươi cũng chỉ vì thích ngươi."
Sau khi nghe xong, Diệc Thu cẩn thận suy nghĩ, phát hiện đúng là như vậy thật.
Tiểu Hồng Hoa không chỉ ít nói mà còn không thích vận động, phần lớn thời gian đều sẽ treo mình ở trên mạng nhện, nhìn qua cứ tưởng chừng như đã ngủ nhưng thực chất chỉ cần kêu một tiếng thì sẽ lập tức động đậy ngay.
"Ngươi nói đúng, tiểu Hồng Hoa rất ít nói, tính cách trong mọi thời điểm đều rất lãnh đạm, nó giống như..." Diệc Thu nói đến đây, đột nhiên ngừng lại.
"Giống như gì?" Đáy mắt U Nghiên hiện lên sự tò mò.
Im lặng một lát, tiểu Dương Đà mới lắc đầu.
Đang định nói gì đó để cho qua chuyện, bất chợt nàng nhớ đến lời U Nghiên từng nói —— bí mật có thể không nói, miễn là không gạt người.
Đúng vậy, cũng chẳng phải bí mật to tát gì.
Chỉ là nàng lại nhớ đến điểu nữ nhân.
Điểu nữ nhân cũng không thích nói chuyện, cực kỳ không thích nói chuyện.
Một ngày mười hai canh giờ, ngoại trừ ăn cơm ngủ và khi dễ Dương Đà, hầu hết thời còn lại nàng đều rất im lặng.
Ngẫm lại thì cũng dễ hiểu, dù sao tiểu Hồng Hoa chính là người bạn tốt đầu tiên trong cuộc đời điểu nữ nhân, ít nhiều gì cũng có vài phần tương tự, không có gì đáng phải ngạc nhiên.
"Trước lúc ngươi xuất hiện, mỗi ngày ta chỉ đến đây xem nó một lần, không lâu sau sẽ rời đi.
Cho nên mãi đến khi ngươi tới, nơi này mới bắt đầu náo nhiệt hơn."
U Nghiên kể, núi Côn Luân lúc trước rất yên tĩnh.
Thật ra, không phải núi Côn Luân yên tĩnh, mà là do trong Tiên Sơn này vốn dĩ không hề có âm thanh nào tồn tại vì nàng.
Kể cả tiếng chim và tiếng côn trùng kêu vang, hoặc gió thổi cỏ cây, mưa rơi trên đất, hay tiếng cười đùa của sinh linh vạn vật cũng không có bất kỳ liên quan đến nàng.
Phụ thân của nàng yên tĩnh, tiểu Hồng Hoa cũng yên tĩnh.
Chỉ có tiểu Dương Đà kia là mỗi ngày kêu kêu quát quát, muốn ăn muốn uống muốn có người ở cạnh, thậm chí cơ thể dính bẩn cũng sẽ la hét muốn đi tắm rửa.
"Ý của ngươi là ta ồn ào ấy hả?!"
"Không phải ồn, sao lại ồn được?" Nói rồi, cánh tay U Nghiên duỗi ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ tiểu Dương Đà.
Thiếu nữ và Dương Đà cứ thế dựa sát vào nhau, như thể trên thế giới chỉ còn lại hai người các nàng.
"Diệc Thu, ta..."
"Hửm?"
"Ta thích giọng nói của ngươi, thích tính cách của ngươi, thích dáng vẻ không quá thông minh của ngươi, ta..." U Nghiên nói, không khỏi tạm dừng vài giây, cắn môi mới tiếp tục nói, "Mặc kệ ngươi có tin không, nhưng đối với ta ngươi lại rất đặc biệt, dù cho, dù cho..."
"Dù cho?" Diệc Thu nghiêng cổ, trong đôi mắt chứa vẻ tò mò.
Nhưng U Nghiên lại không nói nữa, nàng chỉ lắc đầu, nói: "Tóm lại, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta vẫn sẽ luôn tốt với ngươi."
Tiểu Dương Đà chép chép miệng, trầm tư hồi lâu mới giả vờ lơ đãng hỏi một câu: "Vậy nếu có một ngày, ta đột nhiên rời đi thì sao?"
"Ta đi theo ngươi!"
"Nếu ta lặng lẽ rời đi mà không nói tiếng nào, ngươi theo bằng cách gì?"
"Ta sẽ lập tức đi tìm ngươi!"
"Nếu không tìm thấy?"
"Vậy ta sẽ tìm tiếp, tốc độ bay của Khâm Nguyên rất nhanh, hơn nữa tu vi càng cao thì sẽ bay càng nhanh." U Nghiên nói, nghiêng người nhìn Diệc Thu, ngón tay khẽ vuốt v e phần lông phía trên, đôi mắt chứa đầy sự kiên định, "Ta tin chỉ cần ta vẫn luôn tìm, vẫn luôn tìm, đến khi lục hết cả Tam giới, chắc chắn sẽ tìm được ngươi."
Diệc Thu nghe xong, khóe mắt chợt có vài phần chua xót, chua xót qua đi, thay thế là sự ấm áp không thể vứt bỏ ở trong lòng.
Nếu, lời nói lúc này của tiểu U Nghiên là thật lòng, là suy nghĩ trong lòng điểu nữ nhân, có lẽ nàng thật sự không