Diệc Thu nhớ trong tiểu thuyết nguyên tác từng có giả thiết là ma chủng được tinh luyện bằng chính máu của U Nghiên.
Nếu đã được tinh luyện bằng máu của U Nghiên vậy ít nhiều gì U Nghiên cũng có thể cảm ứng được vị trí người bị ma hoá.
Sở dĩ U Nghiên có thể một đường truy tìm đến tận đây, hơn phân nửa là do cảm ứng được thứ gì đó.
Nhớ không nhầm thì ở trong tiểu thuyết, U Nghiên sử dụng người bị ma hoá để dẫn dắt nam nữ chủ đi đến tiết điểm kích hoạt cốt truyện.
Thế nên tác dụng của ma chủng chưa bao giờ chỉ là giết người, mà nó còn có thêm tác dụng dẫn đường.
Trong tiểu thuyết, U Nghiên lấy ma chủng để dẫn đường cho nam nữ chủ.
Mà giờ này khắc này, kẻ nhặt đi ma chủng lại cố tình dùng nó để dẫn đường cho U Nghiên.
Bởi vì nếu chim Ế thật sự nhặt được ma chủng, vậy nàng chắc chắn sẽ biết được sự tồn tại cùng với lập trường của U Nghiên, hơn nữa còn biết U Nghiên có sự cảm ứng với ma chủng.
Nàng vẫn luôn ẩn nấp ở chỗ tối, đầu tiên là trọng thương Lạc Minh Uyên, làm Giang Vũ Dao phải đi rèn luyện một mình trước ngày dự kiến; sau đó gieo ma chủng vào cơ thể vợ chồng Lạc thị khiến cho tâm Lạc Minh Uyên sinh ra thù hận, bước lên con đường trả thù; cuối cùng rải ma chủng đến nơi ngàn dặm xa xôi này, cố ý chỉ đường cho U Nghiên để U Nghiên đưa Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao đến nơi này.
Mất công như thế, e là nàng đã bố trí mai phục sẵn rồi.
Nhưng sẽ mai phục như thế nào đây?
Căn cứ vào mỗi quan hệ giữa các nhân vật trong tiểu thuyết, mục tiêu chim Ế muốn diệt trừ có lẽ chỉ có Giang Vũ Dao, bởi vì dù gì nàng cũng có tình cảm sâu đậm với Kim Ô, nên tuyệt đối sẽ không ngăn cản Kim Ô quay về Thiên giới vào lần lịch kiếp cuối cùng này.
Nhưng Phù Tang là thần, chết một lần trong lúc lịch kiếp ở thế gian cũng chẳng có gì ghê gớm, nếu muốn giết thần chắc chắn cần phải tìm ra cách huỷ diệt hồn phách.
Chẳng lẽ có thứ gì đó có đủ uy lực để huỷ diệt thần hồn của Phù Tang, nhưng vẫn có thể bảo vệ mạng sống của Kim Ô sao?
Nếu thực sự có, liệu U Nghiên đối phó được không?
Nghĩ đến đây, Diệc Thu không khỏi giương mắt nhìn sang U Nghiên.
Cho dù chỉ dùng tám cái móng chân của tiểu Dương Đà để suy nghĩ cũng biết một con chim thông minh như U Nghiên, không có khả năng không nghĩ đến những vấn đề mà tiểu Dương Đà có thể nghĩ được.
Nhưng lúc này đây, sắc mặt U Nghiên trông rất tự nhiên, có vẻ như không hề có một chút lo lắng gì về phiền toái lớn mình sắp gặp phải.
Cũng dễ hiểu thôi, điểu nữ nhân này lợi hại như vậy, tuyệt đối sẽ không có thứ gì có thể làm nàng sợ hãi.
Nàng nghĩ, điểu nữ nhân biết rõ nơi này có bẫy rập nhưng vẫn đuổi theo đến tận đây, tám chín phần là không sợ gì cả, thậm chí có lẽ còn có vài phần tò mò —— tò mò trong hồ lô con chim Ế rốt cuộc đang bán thuốc gì.
Suy cho cùng, hầu hết các vai ác đều có một tinh thần khá lạc quan, dù có gặp phải chuyện rắc rối đến cỡ nào cũng vẫn có thể cười ha ha, sau đó nói ra một câu: "Chuyện càng lúc càng trở nên thú vị rồi."
Và U Nghiên lại chính là con quỷ thích thú vị như vậy.
Diệc Thu dám chắc chỉ cần điểu nữ nhân này bắt đầu nhàm chán, phía trước cho dù là núi đao biển lửa, nàng cũng sẽ tiến lên vừa dẫm vừa kêu thú vị.
Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Nơi này cũng chỉ là Nhân gian, chẳng lẽ Nhân gian còn có nơi có thể làm U Nghiên bị thương sao?
Tiểu Dương Đà nghĩ vậy, lá gan lớn không ít, mỗi bước chân cũng bắt đầu trở nên tự tin hơn.
Ba người một đà, đi rồi đi, đi từ ban ngày cho đến ban đêm.
Sau khi mặt trời lặn xuống, nhiệt độ không khí ở nơi này sụt giảm rất nhiều, cứ như từ mùa hè nóng bức chuyển thẳng sang đầu mùa đông vậy.
Cây cỏ bốn phía nơi này rất ít, gió đêm không chịu bất kỳ thứ gì cản lại nên thổi vù vù, ập thẳng làm người đau cả mặt.
Ma khí phía trước dần dần nồng đậm, hiển nhiên không cần tiểu Dương Đà tiếp tục hỗ trợ chỉ đường.
Mọi người đối mặt với gió lạnh, đi một mạch về nơi phát ra ma khí, mãi đến khi trăng khuyết treo trên đỉnh đầu, bọn họ tìm thấy một cái hang động khá kỳ quái.
Cửa vào hang động cao và rộng, hai bên là những phiến đá sắc nhọn hướng xuống đất, đứng nhìn từ xa cứ trông như răng nanh của một con mãnh thú.
Lạc Minh Uyên thổi con cúi [1] đi đầu, Giang Vũ Dao đi sát theo sau, U Nghiên không nhanh không chậm đi ở cuối cùng, kế bên còn có một con tiểu Dương Đà nhắm mắt theo đuôi đi theo.
Con đường này chưa đi được bao xa, phía trước đã càng lúc càng tối.
Diệc Thu cũng vì vậy mà trở nên sợ hãi hơn, dần tiến sát đến bên người U Nghiên.
Giây tiếp theo, U Nghiên duỗi tay xoa đầu Diệc Thu, đầu ngón tay tuy lạnh lẽo nhưng lại làm sự sợ hãi dưới đáy lòng nàng biến mất rất nhanh.
Có điểu nữ nhân ở đây, không việc gì phải sợ.
Diệc Thu nghĩ đến đó bèn trợn to hai mắt nhìn về phía U Nghiên, nương theo ánh lửa nhìn thấy góc cằm vô cùng xinh đẹp kia.
Đúng lúc này, người phía trước ngừng bước chân.
Diệc Thu hoàn hồn, theo ánh sáng của con cúi trong tay Lạc Minh Uyên, nhìn chằm chằm về phía trước.
Phía trước có một cây trụ nhọn, trên cây trụ nhọn có một ma nhân đang bị đâm xuyên qua người với tư thế vặn vẹo, hơi thở thoi thóp.
Không sai, là đâm xuyên...
Cơ thể hoàn toàn ma hoá của nó bị cây trụ kia xuyên thủng từ dưới lên trên, mà dòng máu màu lục đặc sệt theo cây trụ nhỏ từng giọt rơi xuống rồi thấm vào lớp đất vốn đã bốc mùi.
Nó giống như sắp chết, nhưng nó vẫn còn sống.
Máu thịt nó sinh sôi không ngừng, nhưng ý thức hiển nhiên đã tiêu tán, chỉ có đôi mắt giăng đầy tơ máu vẫn luôn mở to, bên trong ngoại trừ nỗi thống khổ cũng đã không còn cảm xúc khác.
Khoảnh khắc đó, Diệc Thu không biết phải diễn tả sự sợ hãi trong lòng mình như thế nào, nàng chỉ nhút nhát cố gắng tiến sát lại gần U Nghiên.
Tuy đã sớm dự đoán nơi này không đơn giản, nhưng khi gặp phải cảnh tượng này, Diệc Thu vẫn cảm thấy bản thân mình không thể thừa nhận được.
Tiểu Dương Đà lùi về sau hai bước theo quán tính, sự khiếp đảm cũng chợt trào dâng ra khắp đáy lòng vào lúc này.
"Đáng lẽ nó đã chết, nhưng lại có người dùng cách nào đó để tục mệnh cho nó, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn dẫn chúng ta lại đây." Giang Vũ Dao nói, nhíu nhíu mày, nhắc nhở, "Tuyệt đối phải cẩn thận, nơi này rất kỳ quái, ắt hẳn là có yêu tà hung ác đang ẩn nấp ở đây."
"Tuyệt, tuyệt đối phải cẩn thận?" Diệc Thu run rẩy hỏi, "Ý của lời này là, các ngươi...!Có ý định tiến sâu vào bên trong?"
Nàng đột nhiên không muốn đi vào nữa, ngay cả một ma nhân đáng sợ như vậy cũng có thể bị xiên qua, thử hỏi nếu có thứ gì ẩn giấu trong đó được chuyển thể thành phim truyền hình chắc gì