Diệc Thu xem như đã biết lý do vì sao Giang Vũ Dao rõ ràng chém ra một con đường trong "biển lửa", nhưng Lạc Minh Uyên vẫn không chịu thả nàng xuống để nàng tự đi rồi.
Bởi vì mặt đất bị thiên hoả thiêu đốt nóng tựa như một ván sắt nung vậy, cho dù có linh lực của U Nghiên hộ thể, nàng cũng vẫn không thể chịu được cái cảm giác bỏng cháy như đang chiên thịt kia.
Nàng sống mơ màng hồ đồ suốt nhiều năm, vốn là chưa bao giờ muốn bản thân phải chịu uất nghẹn, cho nên ngày mùa đông ngâm chân sẽ chẳng bao giờ ngâm bằng nước quá nóng.
Nhưng lúc này giờ này, bước trên con đường chịu chết, nàng mới thể nghiệm sâu sắc được cái gì gọi là "phỏng chân" chân chính.
Nàng thậm chí còn hoài nghi lời vui đùa mình nói lúc ở trong động có lẽ sẽ linh nghiệm ngay tức thì —— nàng sẽ bị nướng chín.
Nhưng nàng lại không nghĩ được nhiều như vậy, nàng chỉ chạy ngược một mạch như điên về con đường mà Giang Vũ Dao đã bổ ra.
Có lẽ do quá đau nên nàng cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu trở nên hỗn loạn hơn.
Cái đầu vốn rỗng tuếch kia bỗng dưng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ râu ria kỳ kỳ quái quái, cũng không biết có phải là do con người chạy về phía tử vong nên mới trải qua chuyện cưỡi ngựa xem hoa thế này không.
Nàng vừa chạy vừa miên man suy nghĩ, ý nghĩ hiện lên trong đầu lại càng ngày càng thái quá.
Nàng nghĩ, mình chạy một đường như vậy, đợi lát nữa khi chạy đến trước mặt U Nghiên, e là bốn cẳng chân đã bị nướng chín.
Đúng lúc đêm nay mọi người chưa kịp ăn gì, nếu U Nghiên vẫn còn sức để ăn, trước khi chết nàng sẽ không ngại cho U Nghiên nếm thử hương vị của cái chân Dương Đà nướng này.
Chẳng qua trên đường không có các loại gia vị như muối ăn thì là ớt bột, hoa tiêu hạt tiêu tỏi tươi gì gì, hơn nữa hai ngày này nàng chưa từng có cơ hội để rửa chân, mùi vị có lẽ sẽ chẳng đâu vào đâu, U Nghiên chắc sẽ ghét bỏ.
Mà thôi ghét bỏ thì ghét bỏ đi, từ xưa đến này nào có người sẽ đánh gãy bữa cơm bao giờ?
Chỉ tiếc nàng còn chưa kịp thành người một ngày, đến chết cũng chỉ là một con sủng vật nhỏ bé ở trong lòng U Nghiên.
Càng tiếc nuối hơn là nàng thậm chí còn không có đủ thời gian để đi hối tiếc càng nhiều chuyện.
Nàng thấy con chó đen khổng lồ kia, cũng thấy tất cả linh lực hộ thể quanh người chim Khâm Nguyên khổng lồ đều bị vỡ vụn, cơ thể đã chồng chất vết thương.
Giây tiếp theo, nàng thấy bên trong đôi mắt màu vàng ánh kim của con chim Khâm Nguyên ấy xuất hiện một tia kinh ngạc và tức giận.
Nàng biết, U Nghiên đang giận, giận cái hành động quay trở về như một đứa ngu của nàng, dùng sự ngu xuẩn của bản thân để phụ lại cơ thể đầy thương tích này.
Nhưng nàng không quan tâm.
Nàng gọi tên nàng, không biết sống chết mà tới gần nàng.
Vào lúc đó, tiểu Dương Đà dùng bốn cái chân bị phỏng đến sắp tê liệt, chạy từng bước vụng về, chạy nghiêng ngả lảo đảo về phía Khâm Nguyên bị Hoạ Đấu quăng ngã thật mạnh ở trên đất kia.
Nàng nhỏ yếu như vậy, nhưng lại không màng tất cả.
Nàng rõ ràng...
Chỉ là một con Dương Đà nhỏ bé.
Họa Đấu thấy nàng tựa như thấy một con kiến, nó thậm chí lười nâng chân lên, chỉ tuỳ ý quét cái đuôi của mình một cái.
Ngay lúc cái đuôi khổng lồ xù xù lông sắp làm tiểu Dương Đà bị thương, một cây roi dài quấn lấy cơ thể tiểu Dương Đà, kéo nàng ra khỏi chỗ cũ mấy thước, rồi sau đó ngã mạnh trên mặt đất.
Cái đuôi to lớn của Họa Đấu đụng phải vách đá bên cạnh khiến bốn phía đều bị chấn động, đá vụn theo đó mà bắn vương vãi.
Diệc Thu sợ tới mức kinh hồn, lúc nhịn đau mở mắt ra nàng thấy U Nghiên đã biến lại thành người, tuy sắc mặt trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất, nhưng vẫn dư sức thúc giục roi dài kéo nàng đến bên cạnh.
Có thể nhận thấy rõ, U Nghiên bị thương rất nặng, ngoại trừ vết bỏng, trên người còn có rất nhiều vết cào cháy đen chảy máu.
Hơi thở của nàng đã dần yếu đi, tuy chưa hoàn toàn ngã xuống nhưng rõ ràng là đã không còn sức chống đỡ.
Diệc Thu ngơ ngẩn nhìn nàng, trong mắt không khỏi loé lên lệ quang.
U Nghiên hít sâu một hơi, tức giận đến độ nghiến răng mắng: "Đồ ngu!"
"Ngươi muốn nói gì thì nói, dù sao ngươi cũng chẳng thông minh đến đâu!" Diệc Thu nói, hít hít cái mũi, vươn hai cái móng trước bị bỏng đến đỏ bừng ra, khẽ ôm lấy cơ thể chồng chất vết thương trước mặt mình.
"......"
Tuy điểu nữ nhân vẫn hay bắt nạt nàng, trêu cợt nàng, tìm được cơ hội sẽ cười nhạo nàng...
Nhưng nàng vẫn rất muốn cứu nàng.
Nếu, nếu bản thân có thể trở nên hữu dụng hơn một chút, thật là tốt biết bao...
【 Đinh —— 】
Ngươi có thể câm miệng được không hả! Vào lúc này đừng có ở đây gõ chuông tang cho ta!
【 Nguy hiểm! Chạy mau! 】
Chết tiệt, ta còn cần ngươi nhắc nhở chắc? Chạy được thì đã chạy từ lâu rồi!
【 Thuộc tính linh căn của ký chủ là "250", đã đủ kích hoạt "Tăng cường hình thể", muốn tiến hành kích hoạt không ạ? 】
Đ*! Còn có giả thiết này nữa hả?!
Sao ngươi không nói sớm!
Kích hoạt! Kích hoạt! Kích hoạt ngay lập tức!
Giây tiếp theo, Diệc Thu cảm giác bản thân đột nhiên bành trướng —— không phải hình thái ý thức bành trướng, mà là toàn bộ cơ thể nhanh chóng to lớn hơn rất nhiều!
Dưới ánh mắt mệt mỏi mà lại kinh ngạc của U Nghiên nàng vội nằm sấp xuống, trong đôi mắt vốn dĩ vô vọng bỗng chốc bốc cháy lên một tia hy vọng.
"U Nghiên, đi lên!" Nàng nói, "Ta có thể đưa ngươi ra ngoài!"
Nhưng vào lúc này, Họa Đấu mở miệng ra, phun một ngụm lửa vào nàng.
Diệc Thu thấy vậy bèn nhắm mắt lại theo quán tính, làn nhiệt nóng bỏng đều đã thổi quét toàn thân, nhưng cơn đau như trong dự đoán lại chưa từng đến.
Nàng sợ sệt mở hai mắt, chỉ thấy một vầng linh quang màu trắng hoá thành cái chắn vững vàng chặn lại ngụm lửa kia.
Có điều sau vài giây ngắn ngủi, cái chắn ấy liền xuất hiện vết rách.
Vừa ngước mắt lên nhìn, nàng thấy Giang Vũ Dao đang đứng làm phép kết ấn ở cách đó không xa, cố gắng khởi động một tầng lá chắn.
U Nghiên không hề do dự dùng hết một tia sức mạnh cuối cùng, lật người nhảy đến sau lưng Dương Đà, yếu ớt ghé vào cái gáy mềm mại ấy.
Diệc Thu không dám chậm trễ một phút một giây,