Con người không ai có thể chạy thoát khỏi định luật vả mặt, cho dù là Dương Đà yêu tu thành người cũng không ngoại lệ.
Ngoài miệng thì Diệc Thu nói không ăn nhưng khi U Nghiên muốn đút nàng, thân thể của nàng vẫn không tự chủ được mà bắt đầu thành thật.
Trước đây được U Nghiên đút cơm, tiểu Dương Đà không kén chọn, đút gì ăn nấy.
Bây giờ khi đã thành người rồi thì lại tự dưng bắt bẻ đủ điều.
Trong suốt quá trình ăn cơm, Diệc Thu vẫn luôn dùng cái tay nhỏ bị bọc kín mít để chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Ta muốn ăn cái này."
"Cái kia kìa U Nghiên, ta muốn cái kia."
"Bỏ cái này xuống trước đi, ta hơi mắc nghẹn, ta muốn húp canh!"
Diệc Thu đặng cái mũi lên mặt như vậy thật ra là vì muốn phát tiết giận dỗi mà U Nghiên đã trêu cợt nàng lúc nãy.
Lúc mới bắt đầu, vốn dĩ nàng chỉ muốn thỏa mãn một tí liền thu lại, nhưng nàng đâu ngờ rằng tính tình U Nghiên tốt thế, bị quát mắt như vậy mà không hề quăng đũa vào mặt nàng rồi bãi công ngay tại chỗ, vì thế nàng càng ngày càng được đà lấn tới.
Dựa theo kinh nghiệm ở dĩ vãng, mỗi một lần nàng ỷ sủng mà kiêu, trên cơ bản đều sẽ bị U Nghiên vả mặt với vận tốc ánh sáng.
Cho nên lúc này đây, nàng đã chuẩn bị đầy đủ trong lòng, ở bên cạnh con đường đi tìm chết quyết tâm đại bàng giương cánh một phen, để nhìn xem giờ này ngày này U Nghiên có 6000 thiện cảm với nàng nếu tức giận sẽ trừng phạt nàng bằng cách nào.
Nhưng mãi đến lúc ăn xong bữa cơm này, cái miệng nhỏ của nàng bị U Nghiên lau khô cũng chưa thấy được sự trừng phạt như trong dự đoán.
Đây là 6000 thiện cảm sao!
Diệc Thu nhìn thoáng qua bảng thuộc tính theo bản năng, không xem không biết, vừa xem liền giật hết cả mình.
Thuộc tính của nàng thế mà lại xảy ra biến hoá long trời lở đất trong bất tri bất giác.
【 Thuộc tính hiện tại 】
Chỉ số thông minh: 185
Sức mạnh: 300
Linh căn: 2000
Nhanh nhẹn: 150
Sức khoẻ: 80
Thể lực: 100
Độ thiện cảm của U Nghiên: 6555
"Trời đất ơi, mấy thuộc tính này được thêm khi nào vậy? Có lỗi không đấy?!"
Rõ ràng lúc tỉnh lại không phải như vậy.
【 Huyết ngưng châu ẩn chứa một lượng lớn linh lực, các hạng thuộc tính tăng lên đều là chuyện bình thường.
】
"Thế sao vẫn chưa thấy nhắc nhở?"
【 Ký chủ đã thành công đột phá hạn chế sơ cấp, tần suất tăng giảm của các hạng thuộc tính cũng trở nên cao hơn.
Hệ thống chỉ giám sát đo lường trị số và sẽ không thông báo bất kỳ lúc nào nữa.
】
"À..." Diệc Thu bừng tỉnh đại ngộ.
Hoá ra là tần suất hiện tại của các thuộc tính tăng lên quá nhanh, nếu lúc nào cũng thông báo thì quả thật sẽ rất ồn ào.
Ê, khoan đã...
Vừa nãy hệ thống nói gì đấy?
Hệ thống chỉ giám sát đo lường trị số?
"Từ từ, nếu trình đọc hiểu của ta không có vấn đề thì bốn chữ "đo lường trị số" có nghĩa là —— tất cả các thuộc tính của ta không phải do ngươi cho, ngươi chỉ phụ trách kiểm tra đo lường và ký lục thôi phải không?"
【 Là như vậy đó ạ.
】
"Nhưng chẳng phải ngươi đã nói, ngươi sẽ dựa vào độ biến hoá và phát triển của cốt truyện mà cung cấp thưởng phạt các hạng thuộc tính cho ta sao?"
【......】
"Vậy kỹ năng của ta thì sao? Phun nước miếng, còn có chiêu thức đi ngược dòng yêu lực tăng cường hình thể...!Là ngươi cho hay đó vốn dĩ là thứ ta có thể làm được, ngươi chỉ thuận tay đẩy ta một phen thôi?"
【......】
"Hoá ra là ngươi vẫn luôn lừa gạt ta hả? Ê nè, vậy rốt cuộc ngươi có tác dụng gì thế? Mấy câu phát ra từ miệng ngươi có mấy câu là thật hả? Nếu ta hoàn thành xong nhiệm vụ cuối cùng liệu có đạt được phần thưởng không? Đừng nói là ngoại trừ mang ta đến đây, tiễn đi hoặc xóa sổ thì ngươi không làm được gì khác nữa nhé?"
【......!】
Diệc Thu liên tục chất vấn nửa ngày như đại bác, hệ thống bảo tài lại không dám thả rắm dù chỉ một cái, không ngừng phát ra tiếng máy móc hỏng hóc.
Thực hiển nhiên, nó đã tự kỷ.
"Không dám nói tiếp nữa? Chẳng phải biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm sao?"
【 Tút —— Tút —— Tút —— 】
Chậc, chơi cả trò cắt đường truyền luôn.
Cái tiếng nhắc nhở đã cúp máy này đúng là đạt thật đấy.
Diệc Thu xem như đã biết mình bị hệ thống chơi, hơn nữa còn bị chơi một vố lâu ơi là lâu.
Hệ thống này chính là phế vật, nó hoàn toàn không có tác dụng gì cả, từ đầu tới cuối vẽ ra cho nàng một cái bánh nướng thật to, ở đằng đó tay không bắt sói trắng, làm một con tiểu Dương Đà ở bên cạnh đại vai ác như nàng phải dùng hết tất cả thủ đoạn để thúc đẩy cốt truyện.
Nàng có quyền hoài nghi bản thân đã gặp phải một hệ thống vô dụng nhất thế giới, nếu mà hệ thống này thật sự có thể cho nàng cái gì đó thì có lẽ hành trình xuyên thư của nàng đã không uất nghẹn đến mức ấy.
Thôi, từ khi đi vào thế giới này, hệ thống này có từng giúp đỡ nàng cái gì đâu chứ, nàng đã hoàn toàn không còn trông mong vào hệ thống này từ lâu rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là trùng hợp chọc thủng lời nói dối thôi không phải sao?
Diệc Thu nghĩ vậy, nhắm mắt, nghiến răng, thở hộc ra một hơi.
"Ngươi đúng là nắng mưa thất thường." Giọng nói của U Nghiên từ bên cạnh truyền đến.
Diệc Thu nghe vậy liền giật mình, nhanh chóng hoàn hồn lại, nhìn U Nghiên đang dọn dẹp chén đĩa trên bàn với vẻ mặt vô tội.
Chết rồi, đừng nói là vẻ mặt ghét bỏ hệ thống của ta bị U Nghiên hiểu lầm thành nhăn mặt cho nàng xem nha?
Diệc Thu âm thầm sợ hãi hai giây dưới đáy lòng, sau đó đột nhiên đứng dậy, duỗi tay đang định giúp U Nghiên thu dọn thì lại bị U Nghiên thản nhiên hất nhẹ ra.
Diệc Thu: "......!Ta muốn giúp ngươi."
U Nghiên: "Chân tay vụng về, đừng quấy rầy."
Diệc Thu cúi đầu nhìn nhìn đôi tay của mình, sau một lát trầm mặc nàng tức giận trừng mắt liếc nhìn U Nghiên một cái.
Xía, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, điểu nữ nhân này thích khi dễ người ta như vậy thì nhăn mặt cho nàng xem có sai sao?
Nhăn đấy, nhăn cho nàng xem đấy!
"Ta đi đây!" Diệc Thu nói, theo bản năng dùng chân đá chiếc ghế phía sau để tỏ vẻ bất mãn.
Cú đá này có đủ phẫn nộ ở trong mắt U Nghiên hay không thì khó mà nói được, nhưng dù sao chân nàng đau đến mức hít ngược một ngụm khí lạnh khi vừa đá xong thì có đó.
Đã quên có thương tích ở chân, không thể tùy tiện tức giận...
Mặt Diệc Thu nhăn nhó khoảng vài giây, cắn răng cố nén lại, banh mặt xoay người đi về phía cửa.
U Nghiên nâng mi nhìn nàng một cái, mở miệng hỏi: "Đi đâu?"
Mắt Diệc Thu trợn trắng cũng không quay đầu đáp: "Ta về phòng!"
U Nghiên cười như