Khoảng thời gian gần đây, U Nghiên bị thương cũng như tiêu hao rất nhiều linh lực, Diệc Thu lên đường đi lòng vòng theo U Nghiên, cuối cùng vẫn tạm nghỉ ngơi ở thành Mạch Thuỷ.
Có lẽ bởi vì tạm thời chưa có chuyện cần phải vội vã băn khoăn, U Nghiên lại bắt đầu những chuỗi ngày lười nhác như lúc mới tới thành Mạch Thuỷ, hay là lúc mới vừa đến Tiên Lộc Môn.
Nếu lười nhác trên giường, U Nghiên sẽ tụ khí ngưng thần hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu không ở trên giường, có lẽ nàng sẽ pha trà, uống trà, tựa vào cửa sổ trầm tư hoặc có thể sẽ mài mực luyện chữ, cứ thế điểu nữ nhân đáng sợ biến mình thành người nhàn rỗi giống hệt những tiểu thư đài cát không ra khỏi cửa trước khi kết hôn kia.
Nhưng bây giờ đã có điều khác với lúc trước, Diệc Thu không còn là Dương Đà, nàng có thể chạy ra bên ngoài một cách tự do, mỗi ngày thấy hoặc gặp được những chuyện thú vị ở bên ngoài, nàng thường sẽ về kể lại cho U Nghiên đang ngồi kế bên mình nghe cùng.
Nếu là trước đây chắc chắn U Nghiên sẽ cho rằng nàng ồn ào, nhưng bây giờ dù nàng có nói gì U Nghiên đều sẽ im lặng lắng nghe, có đôi khi nghe cũng sẽ đáp lại nàng một hai câu.
Tuy giọng điệu có khả năng sẽ mang chút châm chọc khiến người nghe không được vui vẻ, nhưng điểu nữ nhân U Nghiên vẫn luôn như vậy rồi, Diệc Thu đã quá quen, đương nhiên sẽ không cưỡng cầu quá nhiều.
Vào những ngày ở bên cạnh để U Nghiên yên tâm dưỡng thương, mùa thu lặng lẽ đến và ngày mùa hè ở nhân gian cũng trôi đi một cách mơ hồ.
Diệc Thu thật sự rất thích cuộc sống sinh hoạt thảnh thơi như vậy, nếu trong cơ thể nàng không có hệ thống, nếu chuyện giữa Phu Chư và Hoạ Đấu có thể được giải quyết, nếu Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao có thể lịch kiếp thành công...
Đáng tiếc, tuy dạo gần đây trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra hay cũng chưa từng nhắc đến những chuyện phiền lòng ấy, nhưng nàng biết cuộc sống nhàn nhã này sẽ không duy trì được bao lâu.
Mặc kệ ra sao, Diệc Thu vẫn rất muốn U Nghiên có thể ra ngoài đi dạo cùng mình trong khoảng thời gian nhàn hạ cuối cùng này.
Bởi vì sau khi hoá người, ngoại trừ "trộm" đồ vào đêm hôm đó ở Hi thành, nàng vẫn chưa đi dạo trên phố cùng với U Nghiên.
Thế nên vào một buổi chiều đầy nắng đẹp nọ, nàng thuận miệng hỏi U Nghiên một câu: "Ngươi cứ thế này cả ngày mà không thấy chán à? Tại sao không thử đi ra ngoài dạo chơi với ta một chút?"
Đối với câu hỏi này, U Nghiên đưa ra câu trả lời hoàn toàn giống với trong dự đoán của Diệc Thu: "Bên ngoài ồn."
Diệc Thu suy nghĩ, lặng lẽ đi đến phía sau U Nghiên, nghiêng đầu nhìn xuống xem chữ nàng viết trên giấy.
U Nghiên thấy Diệc Thu đứng bên cạnh nhìn thật lâu nên lúc đặt bút xuống, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"
"Viết cũng đẹp đấy!" Diệc Thu khen ngợi cho có lệ.
Chữ của U Nghiên tuy không chỉnh tề cũng không bay bổng, không uy nghiêm lại không uyển chuyển.
Nói khó coi thì cũng không đúng, nhưng nói nó đẹp có vẻ như lại kém một chút.
Nhưng vì điểu nữ nhân đã mở miệng hỏi thế nào, ngoại trừ khen nàng còn biết phải nói gì?
Đẹp, đẹp lắm, viết đẹp hơn nàng rất nhiều, vậy nàng chỉ có thể nhắm mắt khen thôi.
Ngay cả bức thêu xiêu vẹo kia còn khen được thì cớ sao lại không khen chữ viết bình thường ấy được?
Thế mà Diệc Thu đâu ngờ được ở một khía cạnh nào đó, U Nghiên vẫn tự biết mình biết ta, một giây trước mới vừa được khen ngợi, một giây sau liền cười khẽ một tiếng, bình tĩnh nói: "Chữ này cũng chỉ có mình ngươi mới khen được."
Nhắm mắt vuốt mông chim bị chim phá đám, Diệc Thu bĩu môi, nói với giọng cố chấp: "Ta nói thật, viết đẹp hơn ta rất nhiều!"
U Nghiên nghe vậy bèn nhướng mày, chậm rãi bước sang bên cạnh hai bước, vừa đưa mắt ra hiệu cho Diệc Thu lấy bút, vừa đổi một tờ giấy mới cho Diệc Thu, thản nhiên nói: "Viết hai chữ để ta nhìn xem."
"Ta á?" Mày Diệc Thu nhíu lại, "Chữ ta xấu lắm!"
"Viết cho ta xem." U Nghiên lặp lại lời nói lần nữa.
Sự kiên nhẫn của điểu nữ nhân vẫn luôn có hạn, tốt nhất không nên để nàng nói đến lần thứ ba, nếu không Dương Đà sẽ gặp chuyện tai ương.
Nghĩ vậy, Diệc Thu duỗi tay cầm lấy bút, bất đắc dĩ đi đến trước bàn, chấm một tí mực theo những gì được xem, sau đó nhìn tờ giấy trắng ấy rồi rơi vào suy tư.
Phải nói là cảm giác bị người ép viết chữ thật sự rất giống cảm giác bị bắt ép biểu diễn tài nghệ trước mặt họ hàng vào dịp lễ tết, rõ ràng bản thân không biết nhưng khi có người đứng bên nhìn chằm chằm với vẻ mặt mong đợi, đại não vốn đang hoạt động lập tức sẽ bị sự xấu hổ xâm chiếm không còn gì.
"Ta, ta nên viết gì đây?" Diệc Thu nghiêng mặt hỏi ý kiến U Nghiên.
"Viết tên đi." U Nghiên nói.
"Ờ ờ!" Diệc Thu gật gật đầu, vội vàng viết hai chữ "Diệc Thu" trên giấy.
Mực dính nhiều, tay cũng rất run, hai chữ vô cùng đơn giản bị nàng viết thành những nét nguệch ngoạc —— quả nhiên, điểu nữ nhân lại đứng bên cạnh chê cười nàng.
Diệc Thu cắn môi trong, vừa định đặt bút xuống thì nghe U Nghiên nói một câu: "Thử viết tên của ta xem."
Nghe xong, mày Diệc Thu lập tức nhíu lại: "Ơ, chữ của ngươi viết nhiều nét lắm!"
Khi còn nhỏ chữ viết của nàng đã xấu rồi, huống chi bút lông lại rất khó viết, nếu nàng dùng bút lông viết chữ có quá nhiều nét chắc chắn sẽ xấu kinh khủng, khả năng cao sẽ bị U Nghiên cười suốt một năm.
Đầu ngón tay U Nghiên gõ nhẹ lên tờ giấy trắng tinh, nói một cách chân thật đáng tin: "Viết đi."
Diệc Thu hít sâu một hơi, viết hai chữ "U Nghiên" thật to trên giấy như viết bùa trừ tà, viết xong liền để bút xuống, đưa hai tay ra sau lưng, di chuyển sang một bên hệt như học sinh tiểu học bị bắt phạt đứng.
U Nghiên nghiêng đầu, đổi góc độ nhìn đi nhìn lại hai chữ "U Nghiên" dưới ngòi bút của Diệc Thu, rồi dần dần ý cười trong đôi mắt xuất hiện càng nhiều.
U Nghiên: "Ngươi..."
Diệc Thu mím môi: "Ngươi lại cười ta, chẳng lẽ xấu lắm sao?"
U Nghiên: "Viết sai chữ rồi."
Diệc Thu: "Hả?"
U Nghiên nhìn khuôn mặt mê man của Diệc Thu rồi bật cười thành tiếng, nàng đặt bút viết một chữ "Nghiên" lên giấy, nhướng mày hỏi: "Giờ đã biết chưa?"
"......" Sơ ý thật, chữ "Nghiên" của thế kỷ 21 đã được đơn giản hoá rồi.
Thì ra U Nghiên không cười nàng viết chữ xấu, mà là đang cười nàng vô văn hoá.
"Ngươi chưa đọc sách bao giờ đúng không?" U Nghiên hờ hững hỏi.
"Đọc rồi!" Đi học nhiều năm lại bị người ta xem là kẻ thất học khiến Diệc Thu không nhịn được mà phản bác.
Có điều, hậu quả của việc gặp chuyện không thể nhịn được là sau giây tiếp khi vừa phản bác theo quán tính, nàng bắt gặp đôi mắt chứa đầy đánh giá của đại vai ác.
Con cá ngốc nghếch lại lại lại lại cắn câu nữa rồi...
U Nghiên: "Dương Đà các ngươi lớn chừng nào mới bắt đầu đọc sách?"
Diệc Thu: "......"
U Nghiên: "Chưa khai linh trí cũng đọc sách được à?"
Diệc Thu: "......"
Thấy Diệc Thu không trả lời U Nghiên cũng không hỏi tiếp, nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng, nhàn nhạt nói: "Đáng tiếc, uổng công rồi.
Sau này để ta dạy ngươi, hôm nay chép một ngàn lần chữ sai trước."
"Gì?" Diệc Thu ngạc nhiên cau mày, "Chép một ngàn lần á?!"
"Ừ, chép cả hai chữ." U Nghiên đáp, xoay người đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, mở ra một khe cửa nhỏ, nhìn ra bên ngoài với vẻ thong dong.
"Có cần phải vậy không!" Diệc Thu cố gắng cò kè mặc cả, "Một ngàn lần là hơi quá rồi đấy!"
U Nghiên bình đạm nói: "Vậy hai ngàn lần."
Diệc Thu nghiến răng nghiến lợi, hơn nửa ngày vẫn chưa có động tác gì.
Đùa nhau à, lần cuối cùng bị chép phạt là lúc nàng đang học cấp ba đấy.
Hai ngàn lần "U Nghiên" là 4000 chữ, không phải