—— Ta không yêu trần thế này, ta chỉ yêu mình ngươi.
Khoảnh khắc ấy, dường như có một loại đau nhói, như thuỷ triều ào ạt trong bầu trời tăm tối đâm thẳng vào trái tim Diệc Thu.
Cảnh trong tranh cũng dần sụp đổ kể từ lúc kia.
Đôi mắt bị hơi nước che đi nhìn thấy hình bóng quen thuộc sau một lúc không thấy ánh sáng ngắn ngủi.
Vị thần tóc bạc hắc sam bước ra từ cảnh đẹp đổ nát trong tranh, hắn cầm một cây quạt xếp hình rồng không mắt, thu tất cả những ký ức vụn vỡ vào bên trong.
"Năm đó, thu nhận và giúp đỡ các nàng chính là ta, không thể cho các nàng một đời bình yên cũng là ta." Huân Trì trầm giọng nói, đi từng bước chậm rãi đến chỗ Giang Vũ Dao, "Ta sẽ cố gắng đền bù những tội nghiệt mà Họa Đấu đã phạm phải ở Xà sơn và Tiên Lộc Môn..."
Giang Vũ Dao bất giác lui về sau nửa bước, trong đôi mắt đỏ hoe dường như có vài phần do dự.
"Giang cô nương, có lẽ, ta nên gọi ngươi là Phù Tang." Nói rồi, Huân Trì khom lưng với Giang Vũ Dao, "Ta từng nói, ta có chuyện cầu ngươi."
Giang Vũ Dao vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy, sự hoang mang cũng hiện lên trong mắt: "Tiên thượng đừng như vậy, bây giờ ta chỉ là một người phàm, thật sự không nhận nổi..." Nói đến đây, thấy được ánh mắt kiên định của Huân Trì, nàng cũng không nhiều lời nữa, mày nàng cau lại, suy nghĩ một lúc mới ngước mắt hỏi, "Ta có thể giúp được gì?"
"Phu Chư Họa Đấu, nước lửa khó dung, đây vốn là số mệnh từ khi các nàng được sinh ra.
Kim Ô thuộc hoả, Phù Tang thuộc mộc, đáng lý cũng sẽ tổn thương Phù Tang, thế nhưng Kim Ô sống ở trên cây Phù Tang suốt mấy ngàn năm cũng chưa từng thương tổn được nàng..." Huân Trì nói, niềm hy vọng nơi đáy mắt càng nhiều hơn, "Phù Tang thần nữ, vào cái ngày Tiên Lộc Môn gặp tai kiếp, ta từng thấy cành lá của ngươi không sợ thiên hoả.
Nếu trong tam giới mênh mông này còn người giúp được các nàng, vậy chỉ có mình ngươi mà thôi!"
"Nhưng mà..."
"Nếu Phu Chư có thể nhận được sự che chở của ngươi, chắc chắn sẽ không bị sức mạnh của Họa Đấu làm hại." Dứt lời, Huân Trì khẽ gọi một tiếng, "Nguyệt Chước, lại đây."
Sau một hồi im lặng, một tiểu cô nương mặc hắc y bước ra từ sau một cây đại thụ cách Huân Trì không xa, đôi mắt đỏ hoe của nàng cụp xuống, đi từng bước nặng nề đến phía sau Huân Trì.
Thân hình nha đầu kia nhỏ gầy, đầu nhỏ gục xuống thậm chí còn chưa đứng tới vai Huân Trì.
Nàng ngước lên nhìn thẳng vào mắt Giang Vũ Dao với đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt cực kỳ phức tạp ấy chứa đầy sự mong đợi và bất an.
Giang Vũ Dao: "Ngươi..."
Nguyệt Chước: "Chim Ế Xà sơn từng hứa với ta, nếu ta có thể đốt cháy thần hồn của Kim Ô và Phù Tang, nàng sẽ cho ta mang Tiệm Li đến Xà sơn ẩn náu.
Xà sơn có kết giới bảo vệ do mộc thần thiết lập, đến lúc đó người của Thiên giới sẽ không thể cảm nhận được nơi ta và Tiệm Li đang trốn..."
"Kim Ô, Phù Tang..." Giang Vũ Dao nhẹ giọng lặp lại hai cái tên này, sau đó lại không nhịn được mà nhìn về phía Lạc Minh Uyên cũng đang mờ mịt và ngạc nhiên giống mình.
Đúng lúc này, Nguyệt Chước đột nhiên quỳ xuống trước mặt Giang Vũ Dao.
Giang Vũ Dao sửng sốt, sau khi hoàn hồn nàng vội vàng tiến lên như muốn nâng dậy, nhưng không ngờ tiểu nha đầu lại cực kỳ bướng bỉnh, đôi mắt ngấn lệ chứa đầy áy náy.
"Do ta không hiểu chuyện, do ta ích kỷ, đồng ý bị người lừa gạt lợi dụng..." Nguyệt Chước c ắn môi dưới, đôi tay nhỏ siết chặt lại, "Tất cả đều là lỗi của ta, ta nguyện dùng quãng đời còn lại để chuộc lại những tội lỗi đã gây ra, sau này làm trâu làm ngựa hay có chết vạn lần cũng không chối từ, chỉ mong Thần nữ ra tay cứu giúp, thành toàn cho ta và Tiệm Li."
"Nhưng, nhưng mà ta..." Giang Vũ Dao vô thức lùi về sau hai bước, lắc đầu ngơ ngác, "Ta không nhớ được gì ngoại trừ chuyện của đời này, ta không có sức mạnh cũng không biết làm sao để giúp các ngươi...".
Thoáng chốc, cả Huân Trì và Họa Đấu đều rơi vào trầm mặc.
Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên chưa kết thúc kiếp này nên vẫn chưa quay về thần vị, cho dù thức tỉnh một bộ phận thần lực dưới sự giúp sức cưỡng chế từ U Nghiên, thì đối mặt với nguồn sức mạnh này, nàng vẫn không thể kiểm soát nó giống như tình trạng mà Lạc Minh Uyên đang gặp phải.
Phù Tang không sợ thiên hỏa là sự thật, nhưng hôm nay Phù Tang chỉ là con người, ngay cả việc vận chuyển linh lực đơn giản nhất cũng không được thì làm sao có thể bảo vệ Tiệm Li?
"U Nghiên..." Diệc Thu lôi kéo ống tay áo của U Nghiên.
Chẳng biết tại sao nàng vẫn luôn có sự tin tưởng tuyệt đối dành cho U Nghiên, cứ như trên đời này không có việc gì mà U Nghiên không biết, hoặc không có chuyện gì mà U Nghiên không làm được.
U Nghiên suy tư một lúc, rồi bình tĩnh nói: "Cái này đơn giản."
Lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía U Nghiên.
Mà U Nghiên lại chỉ nhìn Nguyệt Chước: "Tuy đơn giản nhưng phải xem ngươi và Tiệm Li chấp nhận hy sinh cho nhau đến mức độ nào."
"Nếu đời này ta và nàng có thể bên nhau, ta đồng ý hy sinh tất cả của mình." Ánh mắt Nguyệt Chước vô cùng kiên định, "Nếu không thể, ta có thể từ bỏ tính mạng vì nàng."
"Vậy, còn nàng thì sao?" U Nghiên tiếp tục hỏi.
Nguyệt Chước không khỏi rơi vào hoang mang bối rối.
Nàng coi Tiệm Li là tất cả, nhưng ở trong lòng Tiệm Li, nàng lại chiếm vị trí gì đây?
Ngay lúc nàng đang mờ mịt không biết phải trả lời thế nào, bạch lộc lặng lẽ đi từ xa tới, so với lần từ biệt ở Tiên Lộc Môn, nàng suy yếu đi rất nhiều, mà ánh mắt vẫn luôn dịu dàng không đổi.
"Ta cũng sẽ bỏ tất cả." Giọng nói của bạch lộc suy yếu nhưng lại chứa chứa đầy kiên định, khi dứt lời, ánh mắt dịu dàng ấy đâm thẳng vào tầm mắt chưa đầy ngạc nhiên và vui mừng của Nguyệt Chước, "Cả đời này, ngàn năm vạn năm chỉ có một ngôi nhà, còn ngươi là người nhà mà ta thà chết cũng không muốn tổn thương."
"Khi ta phát hiện ta và ngươi không thể cùng tồn tại..." Bạch lộc nói, chậm rãi bước về trước, "Ta từng nghĩ rằng, cho dù xảy ra chuyện ta cũng phải để lại tất cả những điều tốt đẹp cho ngươi."
Nếu Nguyệt Chước có thể sống một cuộc đời tốt đẹp, nàng sẵn sàng từ bỏ mái nhà ở núi Ngao Ngạn, sẵn sàng từ bỏ tánh mạng mà Huân Trì đã từng bảo vệ trước sự chỉ trích của Thiên giới, càng sẵn sàng từ bỏ cuộc sống bình yên vốn dĩ khó có được ấy để trở lại thế gian lạnh lẽo, tiếp tục lang thang không mục tiêu một mình.
Nhưng không ngờ, một bên tình nguyện