Lúc điện thoại gọi Thành Việt thông máy Kê Từ đang ngồi trên xe, nhưng anh không ngờ âm thanh truyền tới từ đầu kia điện thoại là một người đàn ông xa lạ.
Điện thoại bị cúp rất nhanh, anh thậm chí còn chưa kịp nói câu nào.
Kê Từ nhíu chặt đầu mày vừa đạp chân ga vừa nghĩ Thành Việt vì sao lại nợ 50 vạn trong khoảng thời gian ngắn ngủi có vài tiếng đồng hồ.
Mà rất nhanh anh đã loại bỏ suy nghĩ ấy, nhóc con Thành Việt kia tuy có lúc rất vô lý nhưng vẫn biết phân biệt phải trái, chủ yếu là gan cũng không lớn, không thể làm ra chuyện này.
Cho nên trên đường đi Kê Từ đều lo lắng thằng nhóc con kia hẳn là bị người ta lừa rồi.
Xe Đường Cảnh rất nhanh, nhưng lúc hai người họ đến thị trấn nhỏ này đã là 2, 3 giờ chiều, anh chỉ có thể duy trì tốc độ vừa phải trên đường lớn, vừa vội vừa sốt ruột đến thành phố đã là 8 giờ rưỡi tối.
Lúc Kê Từ đẩy cửa xuống xe đã thấy Thành Việt đứng trong tiệm cà phê, anh vốn lo lắng Thành Việt chịu thiệt thòi trong suốt đường tới đây, bây giờ thấy người vẫn yên lành đứng đó thì nhất thời yên tâm hơn.
Nhưng khi Kê Từ đẩy cửa vào trong tiệm cà phê mới phát hiện vẻ mặt Thành Việt kém vô cùng, viền mắt cũng đỏ hồng.
Anh nhíu mày bước nhanh tới chỗ Thành Việt, kéo người ra sau lưng mình rồi lạnh lùng cảnh giác nhìn ba gã đàn ông lạ mặt đối diện.
“Rốt cuộc anh cũng tới! Nhanh nhanh trả tiền hộ cái!” ba gã đàn ông to con khó hiểu mà thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt thở ra bởi vì thằng bé này.
Kê Từ lạnh mặt nhìn họ không nói gì, xoay người cúi đầu tỉ mỉ nhìn mặt Thành Việt, ngón tay xoa xoa lên mặt cậu “Họ đánh nhóc à? Có sao không?”
Thành Việt ngửa đầu, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn Kê Từ trước mắt.
Cậu cho là Kê Từ không đến, lúc kim giờ đồng hồ treo tường chỉ 8 giờ.
Thực ra từ lúc kim giờ chỉ 7 giờ thì cậu đã cảm thấy chắc Kê Từ không đến, nhưng sau đó tự cho mình 10 phút hi vọng, có một lần thì có lần hai, mãi cho đến đúng 8 giờ.
Đến 8 giờ, cậu đang suy nghĩ khi nào thì nên gói ghém hành lý của cậu ra khỏi nhà Kê Từ, rồi sau đó một mình cậu nên đi đâu, sau đó nữa phải làm sao để trả nợ.
Mãi cho đến lúc đang cảm khái mình một lần nữa lại không có nhà…Kê Từ đột nhiên xuất hiện.
Mang theo tất thảy nhạc nền bùng cháy trong tất cả hoạt hình cậu từng xem qua, cứ thế xuất hiện.
Kê Từ cau mày nhìn vành mắt càng lúc càng đỏ của Thành Việt cuối cùng rơi xuống một giọt nước mắt thật to, lại trông thấy Thành Việt vươn tay càng lau càng không ngừng rơi lệ, Kê Từ lập tức nổi nóng, anh xoay người nắm cổ áo một gã, thấp giọng mắng: “Nó mới 16 tuổi, bắt nạt trẻ nhỏ các anh có khí phách quá nhỉ.
”
Gã đàn ông bị khí thế của Kê Từ dọa cho sửng sốt, mãi đến khi một tên khác bên cạnh chọc chọc lưng hắn, hắn mới phản ứng lại: “Tụi này đánh nó hồi nào hả! Mấy anh đây không phải bọn bắt nạt trẻ nhỏ, thằng bé này chờ anh tới còn ăn của tôi một cái bánh ngọt, hai ly nước trái cây, đều là tôi trả đấy!”
Thành Việt nghe thế thì nhìn đĩa bánh còn lại cặn trên bàn và hai cốc thủy tinh rỗng, ngại ngùng sờ sờ mũi, đưa tay ra kéo cánh tay Kê Từ, nhỏ giọng nói: “Bọn họ không có đánh tôi.
”
Kê Từ quay đầu nhìn Thành Việt không giống bị đánh, lại nhìn gã cao to khuôn mặt oan ức, chỉ có thể buông lỏng tay, quay lại vạch cổ áo T-shirt Thành Việt ra nhìn kỹ.
Kê Từ sợ cái tính Thành Việt bị bắt nạt mà không dám nói, chỉ có thể tự mình bắt đầu vén quần áo kiểm tra.
“Này!” Thành Việt bị anh làm giật mình, đẩy vai anh mà không được, chỉ có thể vừa sợ vừa không dám phản kháng để yên cho anh xem.
Kê Từ thuật theo lồng ngực gầy gò của Thành Việt nhìn thấy eo, thấy trên da thịt trắng nõn quả thực không có vết tích bị đánh mới yên tâm.
“Hai người đừng dây dưa nữa, mau chóng tính cho xong khoản nợ này đi.
” Một gã nọ nói.
Kê Từ liếc nhìn gã, trước