Thành Việt cúp điện thoại rồi bắt taxi đi đến địa chỉ mà cô gái kia nói.
Tài xế taxi vốn muốn chào hỏi, mãi đến khi thấy rõ sắc mặt Thành Việt mới đem chữ chào đang chực phun ra mà nuốt lại.
Bàn tay nắm chặt điện thoại di động và cái trán của Thành Việt đều rướm mồ hôi.
Tài xế taxi vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Thành Việt, do dự mãi mới hỏi: “Anh bạn nhỏ, không sao chứ?”
Thành Việt không lên tiếng, cậu căn bản chẳng thốt nên được lời, cuống họng như có vật gì chặn ngang, hiện tại ngay cả thở dốc cũng khó nhằn.
Càng tới gần địa chỉ nọ, sắc mặt Thành Việt ngày càng kém, thế nhưng khi tài xế tính tiền xe của cậu, cậu thậm chí còn đếm lại một lần, xác định không sai rồi mới nhấc chân đi vào tòa nhà lớn sơn màu xanh đen kia.
Cửa hàng Kawasaki này rất lớn, Thành Việt đi vào, một người đàn ông trẻ tuổi lập tức bước tới chỗ cậu.
“Xin chào, đến xem xe à?” Bạch Trinh đã chú ý tới Thành Việt từ lúc cậu bước vào cửa hàng.
Cậu bé này không lớn lắm, nhưng đồ mang trên người đều là hàng hiệu.
Áo T-shirt sáu, bảy ngàn, quần hơn một vạn, lại nhìn đôi giày kia…Bạch Trinh cười huýt sáo, đôi giày này vốn không được bán trong nước.
Nhưng làm cho hắn lưu ý hơn là, người này rất hợp khẩu vị hắn.
Thành Việt nhíu mày, trực tiếp vòng qua hắn đi về phía quầy góc bên trái trong cửa hàng, cô gái trong điện thoại nói sẽ chờ cậu ở đó.
“Này, em trai thường chơi xe không?” Bạch Trinh kiên nhẫn.
Thành Việt bực dọc đẩy gã ra, thấp giọng mắng một câu ‘cút’.
Bạch Trinh nhịn một chút định nói lại gì đó, từ cái quầy bên kia có một cô gái mặc tây trang váy ngắn bước ra.
“Chào ngài, ngài là Thành Việt phải không?”
“Phải.
” Trên mặt Thành Việt hơi sốt ruột đi qua, mỗi khi nôn nóng là lại nói năng không lưu loát “Mẹ…mẹ tôi…”
“Xe nữ sĩ Kha Mâu đặt cho ngài ở bên này.
” cô gái nghiêng người, cười nhẹ dẫn đường cho cậu.
Thành Việt bấm chặt lòng bàn tay mình, chậm rãi đi theo cô gái.
Thành Việt ngừng lại trước một thứ đồ to lớn được phủ vải lụa màu đen bên trên.
“Chiếc xe này được cải tạo lại dựa theo căn dặn của nữ sĩ Kha Mâu.
” Cô gái chậm rãi đi tới đầu xe, vươn tay nhanh chóng kéo tấm vải đen xuống “Chúng tôi gần như đã điều chỉnh toàn bộ chiếc xe, trong nước không có linh kiện, chúng tôi chuyển xe về Nhật, hôm nay mới đưa trở về đây.
”
Bên dưới tơ lụa đen là một thân xe đen cùng những vệt màu đỏ sậm, đâm cho viền mắt của Thành Việt nóng lên.
Dường như trong nháy mắt Thành Việt được nhìn thấy mẹ.
Mẹ Thành Việt cười tươi gọi cậu một tiếng ‘con trai à’, còn chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tiếp đó phê bình một chút về cái quần thủng nhiều lỗ cậu mặc.
“Cậu Thành? Cậu Thành?” cô gái thấy cậu ngẩn người thì gọi hai câu.
Thành Việt nghe thấy cô gọi mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn cô.
Thấy Thành Việt nhìn, cô gái đề nghị cậu: “Cậu có thể chạy thử xem sao.
”
Thành Việt vẩy vẩy mấy ngón tay ngứa ngáy, đi tới chỗ chiếc xe.
Cô gái thấy Thành Việt lên xe, cười ca ngợi: “Xe cũng không tệ lắm phải không? Toàn bộ đều trưng cầu ý kiến của nữ sĩ Kha Mâu, ý kiến cô ấy đưa ra đều rất chuyên nghiệp, mẹ của cậu đối với xe rất có tâm nghiên cứu.
”
“Vậy ư?” Thành Việt nén lại vành mắt nóng ấm, bàn tay cậu sờ lên thân xe lạnh lẽo.
Mẹ Thành Việt vốn không hiểu biết về xe, thảo nào hôm đó gọi điện hỏi cậu moto nào mới tốt, lúc đó trông thấy mẹ cậu ghi chú từng câu vào vở, Thành Việt còn cười nói mẹ ngốc, còn hỏi mẹ cậu có phải muốn tặng mình xe moto không.
Lúc đó mẹ cậu trả lời câu gì nhỉ?
Hình như là…
“Thằng nhóc thúi.
”
“Trước khi thành niên không được lái moto! Đừng tưởng con lén chạy thì ta không biết, con chạy đi đâu mẹ đều có thể tìm được, bắt được sẽ cho con một trận no đòn…”
“Tôi có thể lái chứ?” khi mở miệng lần nữa, âm thanh Thành Việt đã khàn đi.
“Vâng?” cô gái hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng gật đầu “Đương nhiên, chỉ là…”
Lời nói kế tiếp của cô gái đã bị tiếng động cơ vang rền của moto lấn át.
Chờ cô phản ứng lại thì chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng nam sinh kia lái xe chạy ra khỏi cửa hàng của họ.
Thành Việt cúi đầu, hạ thấp người, cậu lờ đi tiếng gió bên tai, cũng không nhìn thấy con đường trước mắt.
Trong đầu vẫn luôn quanh quẩn một ý nghĩ, Thành Việt muốn đuổi kịp mẹ, nếu có thể nhanh hơn chút nữa, ngày đó xuống máy bay phải chăng có thể