Sự yên tĩnh trong xe và ầm ĩ ngoài đường tạo nên đối lập rõ ràng.
Thành Việt mất tự nhiên nhìn đôi mắt Kê Từ, tiếp đó cậu nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt.
Vấn đề Kê Từ là biến thái này, cậu chưa nghĩ tới một cách cụ thể, bởi chuyện yêu thích chọc vết thương dường như cũng không biến thái lắm, khi cậu còn bé cũng thích cậy mấy vết trầy của mình mà.
Chủ yếu hơn là nếu chuyện như vậy đặt lên người nào khác, cậu có thể sẽ… thế nhưng việc này nếu đặt lên người Kê Từ thì dường như là được, còn có vẻ như không biến thái đến vậy.
“Xốc áo lên.
” Kê Từ nhìn cậu.
“A?” Thành Việt sửng sốt một chốc, chần chừ vén áo T-shirt của cậu lên.
Trong nháy mắt Kê Từ sờ lên đó, Thành Việt căng thẳng hít một hơi, nỗ lực gồng cơ bụng để chống cự với lực ấn của Kê Từ.
Thế nhưng đầu ngón tay mát lạnh chỉ lướt qua vết máu bầm nhợtnhạt trên bụng cậu chứ không còn động tác nào khác.
“Đỡ nhiều rồi.
” Kê Từ tỉ mỉ xem qua, dời tay đi, ngẩng đầu nhìn cậu “Sao bảo chưa khỏi?”
Thành Việt chớp mắt, cúi đầu nhìn cái bụng rồi nói dối: “Vậy á, cơ mà tôi vẫn đau.
”
“Lần sau đừng đánh nhau với người khác.
” Kê Từ vừa nói vừa xoay lại khởi động xe “Ăn gì?”
Thành Việt nghĩ ngợi rồi nói: “Món cay đi? Nhà hàng lần trước chú mập đưa chúng ta đến ấy?”
Tôm rang cay của nhà hàng đó cực kì ngon, bình thường Thành Việt không phải người thích ăn cay mà có thể ăn hai dĩa.
Sau khi hai người cơm nước xong, Thành Việt đặc biệt lặng lẽ mua cháo tôm đóng hộp về, bởi vì Kê Từ vừa nãy không ăn gì.
Trên đường về Thành Việt lén ôm hộp cháo trong ngực, bận tâm nghiêng đầu nhìn Kê Từ hỏi: “Mỗi lần mở phiên tòa chú đều không ăn gì sao?”
Kê Từ vừa đi vừa gật đầu.
Thành Việt hiếu kỳ: “Tại sao?”
Kê Từ cười cười, nhìn con đường tiểu khu phía trước, nhẹ giọng mở miệng: “Lần đầu tiên tôi lên tòa là xử lý một án kiện bạo lực gia đình, thân chủ của tôi bị đối phương đánh nhập viện bốn lần, khi đó tôi và Đường Cảnh vẫn chưa tốt nghiệp đại học mà đã nhận vụ này, trước khi mở phiên tòa tôi đã chuẩn bị ba ngày hai đêm, lúc ra tòa dựa vào lí lẽ biện luận, cuối cùng đánh thắng trận kiện cáo đầu tiên.
”
“Khi đó chú bao nhiêu tuổi?” Thành Việt có chút sùng bái.
“22.
” Kê Từ nói
Thành Việt kinh ngạc.
“Thế nhưng, án kiện thứ hai nhanh chóng xuất hiện.
” Kê Từ nhìn cậu “Bởi vì liên quan đến tôi, thân chủ của án kiện đầu tiên bị đối phương nhốt trong nhà chịu dằn vặt hai ngày, nói đúng ra thì thái độ của tôi làm đối phương nảy sinh tâm lý trả thù, thế nhưng không dám tìm tôi, liền đi trả thù thân chủ tôi.
”
“Sau đó thì sao?” Thành Việt vội hỏi.
“Gã đi tù.
” Kê Từ nhấn thang máy, chầm chậm nói: “Nhưng tôi nên đưa gã vào từ án kiện đầu tiên mới đúng.
”
Sau khi trải qua vụ việc đó Kê Từ triệt để nhận thức một điều, có một số việc hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến tốt nhất, chấm dứt hậu họa, nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng có một số chuyện như cảm xúc anh chưa hiểu rõ, ví dụ đối với Thành Việt chẳng hạn, vậy nên những ngày gần đây anh đặc biệt liên tục sắp xếp lại ý nghĩ của mình.
Cuối cùng vẫn không có kết quả.
Bởi vì Thành Việt không thể rời bỏ anh, anh không thể biểu hiện tình cảm mà ngay chính anh cũng chưa rõ ràng dưới tình huống như vậy.
Hơn nữa quan hệ của hai người không bình đẳng, một khi anh biểu hiện ra, Thành Việt sẽ nghĩ càng nhiều, anh biết mình ở vị trí nào trong lòng Thành Việt, cho nên không thể lấy đó làm uy hiếp cưỡng ép một đứa nhóc ỡm ờ cùng anh.
Ra khỏi thang máy, Kê Từ đi trước vừa mở cửa phòng ra, Thành Việt đã như cơn lốc nhỏ xông vào.
Kê Từ nhìn bóng lưng vội vã của Thành Việt, cười cười chậm rãi thay giày, vừa đi vào vừa nhặt áo khoác và cặp mà Thành Việt vứt trên đất.
Anh vừa nhặt áo khoác lên thì một thứ bên trong rơi xuống sàn nhà.
Kê Từ xoay người nhìn, là một hộp thức ăn đóng gói kỹ càng.
“Ấy!” Thành Việt vừa vọt vào nhà vệ sinh thì sực nhớ cháo mình lặng lẽ mua cho Kê Từ, vội vã đẩy cửa ra ngoài thì thấy Kê Từ đang nhặt hộp cháo từ dưới đất lên.
Kê Từ thấy cậu đi ra thì cầm hộp cháo trên tay lắc lắc: “Mua khi nào vậy? Nhóc ăn không no sao?”
Thành Việt vò vò lòng bàn tay, do dự nói: “Tôi sợ buổi tối chú đói bụng, nên mua về cho chú.
”
Kê Từ sững sờ, rồi lập tức mỉm cười.
Thành Việt chưa từng nhìn thấy Kê Từ cười như thế, nhìn anh cười mà lạnh sống lưng, sau đó xoay người chạy vào nhà vệ sinh.
Kê Từ nhìn hộp cháo, cười cười đi tới bàn ăn, mở ra bắt đầu ăn.
Trước khi mở phiên tòa anh đều không ăn gì, đặc biệt là một ngày trước khi phiên tòa diễn ra.
Bởi vì đồ ăn có thể khiến tâm lý anh thả lỏng tới một mức độ nào đó, tuy rằng không đến nỗi quyết định thành bại của vụ kiện.
Nhưng đó là thói quen kể từ lần thứ hai thân chủ bị bạo hành của anh đệ đơn ra tòa.
Gấp gáp có thể khiến người tập trung tinh thần cao độ, anh cần phải nắm chắc trong một đòn.
Thành Việt đi vệ sinh ra đến ghế sa lông xem tivi, cậu thấy hơi buồn ngủ.
Bây giờ vừa mới qua mười giờ, cậu trước đây sẽ không đi ngủ nếu chưa tới nửa đêm, mà cuộc sống cấp ba khiến cậu quen với lối sinh hoạt này.
Kê Từ nhìn Thành Việt ngáp cái ngáp thứ năm trên ghế sofa, bảo cậu: “Tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
”
Thành Việt mơ màng ngẩng đầu nhìn anh, ngồi ngay ngắn lại, phất phất tay nói: “Tôi xem tivi một chút.
”
Thành Việt muốn chờ Kê Từ làm xong công việc rồi mới về phòng ngủ, bởi vì cậu cảm thấy Kê Từ một mình làm việc ở phòng khách nhất định rất buồn tẻ.
Chính cậu cũng không thích những lúc làm bài tập một mình ở phòng khách.
Nhưng sau đó Thành Việt càng lúc càng buồn ngủ, thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Kê Từ trao đổi với Mục Giai xong ngẩng đầu nhìn Thành Việt bên ghế sofa, phát hiện Thành Việt đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Anh cười cười bước qua tắt màn hình tivi.
Sau đó khom người ôm Thành Việt lên, đưa về phòng.
Sáng hôm sau, Thành Việt rời giường chỉ thấy phòng ăn lưu lại bữa sáng và một tờ giấy.
[Ăn sáng đi, tôi đi làm.
]
Thành Việt dẩu môi nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ mới tám giờ, cậu còn muốn hôm nay ăn sáng với Kê Từ nên cố ý chỉnh đồng hồ báo thức, công việc của Kê Từ bề bộn thật.
Thành Việt thở dài một hơi, chậm rì rì ăn bữa sáng được một nửa,vừa định về phòng đánh một giấc nữa thì di động đặt trên bàn vang lên.
Thành Việt cầm lên nhìn, là Trần Tổng gọi, cậu bắt máy.
“Cậu dậy chưa!” Trần Tổng la lên.
“Chưa.
” Thành Việt không có tinh thần trả lời một câu.
“Vậy cậu ngủ tiếp đi, tôi nói mặc tôi.
” Trần Tổng không để ý tiếp tục nói “Cách Tử bọn họ xác định sân khấu rồi, hoạt động chính thức lúc 12 giờ, nhà cậu ở đâu? 11 giờ rưỡi tôi đón cậu.
”
Thành Việt im lặng.
Trần Tổng đợi nửa ngày, mới phản ứng được mà thở dài: “Anh đại ơi ông thành thật vừa vừa thôi, được rồi, tỉnh dậy rồi nhớ nhắn cho tôi.
”
Thành Việt