Thành Việt nghe thấy giọng nói Kê Từ truyền đến từ bên kia liền sợ run tay, không cẩn thận ngắt máy, hít một hơi nhìn điện thoại không biết làm sao nữa, muốn giải thích mà không dám gọi lại.
Kê Từ nghe tiếng điện thoại ngắt kết nối, sắc mặt càng không tốt.
Ninh Chính Vũ lúng túng sờ đầu, giải thích: “Tôi thấy là Thành Việt gọi nên nghe máy, vẫn chưa gặp lại nó lần nào.
”
Kê Từ hơi hoãn lại vẻ mặt, bảo: “Chắc Thành Việt không mang chìa khóa, trước xin lỗi không tiếp cậu được.
”
“Không có gì không có gì.
” Ninh Chính Vũ cười xua xua tay “Cậu vẫn giống thời đại học ghê, à phải, tối thứ bảy tôi mời cơm, cậu tới chơi không.
”
“Ngày mai có việc, đã hẹn trước rồi.
” Kê Từ chưa quên tối thứ bảy đưa Thành Việt đi mua váy.
“Cũng được, để dịp sau vậy.
” Ninh Chính Vũ nói.
Thành Việt gãi đầu, quả thực không dám gọi lại, nhìn cánh cửa đóng chặt một hồi, cởi cặp trên lưng xuống ôm vào ngực, đứng dựa tường cạnh cửa, mở di động lên xem hình.
Lúc nghe thấy âm thanh thang máy đi lên, Thành Việt lập tức tắt điện thoại, ôm cặp nghỉ nghiêm đứng thẳng.
Kê Từ ra khỏi thang máy vừa chuyển hướng đã thấy Thành Việt dán vào tường đứng chỉnh tề.
“Hôm nay chú…không phải tôi…” Thành Việt bắt chuyện hai lần đều cảm giác không ổn lắm, chỉ đành trút hết bực bội lên người nghe điện thoại kia “Ai nghe điện thoại của chú vậy, sao lại tự tiện nhận điện thoại người khác, rảnh rỗi…”
“Sau này tôi nghe thấy nhóc nói tục một lần, bật cóc 30 cái.
” Kê Từ cầm lấy cặp trên tay cậu, đi tới mở cửa.
Thành Việt thè lưỡi làm mặt quỷ đối với bóng lưng của Kê Từ, trước khi Kê Từ quay người lại nhanh chóng thu hồi.
“Đói bụng chưa?” Kê Từ nhìn cậu đi tới hỏi một câu.
Thành Việt sờ sờ bụng, sau đó gật đầu.
“Đi làm bài tập trước đi.
” Kê Từ nhẹ nhàng gõ lên cái trán cậu “Tôi đi làm cơm.
”
Vào bữa tối, Kê Từ nhìn thấy Thành Việt đi ra khỏi căn phòng đặt dụng cụ tập thể hình, anh liền nhớ đến bức tranh sẽ quyên góp tại buổi bán đấu giá.
Lần trước Kê Từ thấy Thành Việt vẽ trong phòng cậu, cảm thấy hơi bất tiện nên cho Thành Việt chuyển vào căn phòng nhỏ kia để vẽ.
Bây giờ đột nhiên nhớ ra không biết tiến độ của Thành Việt thế nào rồi, buổi đấu giá hình như là những ngày này.
Thấy Thành Việt bưng bát cơm ngồi trên ghế, Kê Từ hỏi: “Nhóc vẽ thế nào rồi?”
“Rất tốt.
” Thành Việt trả lời.
Kê Từ nhìn khuôn mặt có chút kiêu ngạo nho nhỏ ấy thì đưa tay nhéo nhéo mặt cậu “Vẽ gì thế?”
Thành Việt cười xán lạn, rồi lại cự tuyệt trả lời: “Bí mật.
”
Kê Từ nhíu mày, bắt đầu có chút tò mò Thành Việt rốt cục vẽ gì.
Thành Việt còn nghiêm túc nhấn mạnh một câu: “Chú không được lén xem đấy.
”
Cơm nước xong, Thành Việt dọn dẹp bàn sạch sẽ xong bị Kê Từ xách vào thư phòng, bắt đầu…giảng đề thi.
Sáng hôm sau, Thành Việt hiếm lạ không dậy sớm, khi điện thoại di động bên giường rung lên, cậu còn đang say ngủ.
Thế nhưng người đầu ở dây bên kia kiên nhẫn lạ thường, gọi lại một lần lại một lần.
Thành Việt bị đánh thức mở mắt ra, thò đầu khỏi chăn, mơ hồ nhìn tia sáng trong phòng, sợ đến nỗi nhảy dựng.
Nhảy xuống giường mặc quần, vò tóc xỏ dép, các động tác làm liền một mạch.
Vừa muốn chạy vào nhà vệ sinh, cậu mới chậm chạp nhận ra hôm nay là thứ bảy.
Điện thoại di động để đầu giường đang không ngừng rung, Thành Việt xoa nhẹ đôi mắt, nằm phịch xuống giường, nhắm mắt duỗi tay cầm điện thoại lên nghe: “Ờ?”
“Còn chưa tỉnh ngủ à?” âm thanh người bên kia điện thoại mang theo ý cười.
Thành Việt sững sờ, mở mắt nhìn dãy số xa lạ trên điện thoại, suy nghĩ một lúc lâu mà không tìm ra ai là người gọi, nói vào di động: “Anh nhầm số phải không?”
“Thành Việt, cậu giả vờ hay không nhớ rõ anh thật đấy?” Bạch Trinh hơi bất đắc dĩ.
“Hả?” Thành Việt hơi hoang mang “Anh là ai? Hai ta từng gặp nhau sao?”
Bạch Trinh lúng túng ho khan hai tiếng, phát hiện Thành Việt thật sự không nhớ ra nên đành tự giới thiệu.
“Bạch Trinh?” Thành Việt cau mày “Sao anh có số tôi?”
“Em quan tâm cái đó làm gì.
” Bạch Trinh cười cười “Chuẩn bị đi, anh tới đón cậu, đám bạn anh hôm nay chơi đua xe.
”
“Tôi không lái xe.
” Thành Việt nhanh chóng từ chối.
“Hôm đó không phải cậu lái rất hào hứng sao?” Bạch Trinh suy nghĩ một chút còn bảo “Không lái thì thôi, cậu ra xem cũng được mà.
”
Thành Việt hơi do dự, từ nhỏ cậu đã rất thích xe, hiện tại cậu quả thực không thể lái, nhưng mà xem thì phải xem.
Bạch Trinh thấy