Thành Việt vừa cắn xong đã hối hận, nhưng lên lưng cọp khó xuống lắm, hậu quả của manh động chính là lúng túng và bất an.
Nhưng đối với Thành Việt thì phần nhiều vẫn là bất an.
“Được rồi.
” Kê Từ vỗ lưng Thành Việt vẫn đang gặm cổ mình không nhả “Nhóc xem mình là cún thật đấy à.
”
Thành Việt cảm nhận được bàn tay Kê Từ đặt lên eo mình, tâm trạng căng thẳng chậm rãi biến mất, nhả răng ra lại không biết nên nhìn đi đâu.
“Sao lại nhiều mồ hôi như vậy?” Kê Từ sờ lòng bàn tay cậu, chạm được bàn tay đầy mồ hôi.
Thành Việt cúi đầu không nói gì.
Kê Từ vươn tay nhéo cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, cau mày định nói gì đó thì bị sắc mặt trắng bệch của Thành Việt làm giật mình.
Đoạn Trường Thịnh thấy thế cũng không cười nữa, đứng dậy rót cốc nước ấm đưa qua “Làm sao vậy?”
“Không có gì, đêm qua bị sốt.
” Kê Từ nhận lấy cốc nước ấm đưa tới môi Thành Việt “Uống đi.
”
“Hay là đến bệnh viện xem sao.
” Đoạn Trường Thịnh híp mắt nhìn bàn tay mà Thành Việt tự cho là giấu rất khá, nghiêng đầu nhìn Kê Từ ra hiệu cho anh.
Kê Từ vừa cho Thành Việt uống nước, vừa liếc nhìn bàn tay không ngừng run lẩy bẩy giấu sau lưng.
Không ổn.
Kê Từ nhíu máy nhìn qua, thấy Thành Việt uống nước xong mới đỡ cậu đứng lên.
“Được rồi, tôi sẽ tìm Đường Cảnh nói chuyện vậy.
” Đoạn Trường Thịnh cười cười “Vốn phải tìm cậu ta, là do tôi tự tìm cậu.
”
“Ừm, vậy tôi đi trước.
” Kê Từ gật đầu, dẫn Thành Việt đầu óc mơ hồ ra khỏi tiệm cà phê, đưa cậu vào xe.
“Đi đâu vậy?” Thành Việt nghiêng đầu nhìn Kê Từ đã khởi động xe “Đến trường sao?”
“Đến bệnh viện.
” Kê Từ lấy vài tờ khăn giấy cho cậu “Lau mồ hôi đi.
”
“À…” Thành Việt lau mồ hôi trên trán, suy nghĩ một chút lại hỏi “Đến bệnh viện làm gì?”
“Để bác sĩ khám vết thương ở bụng.
” Kê Từ đơn giản trả lời.
“Không đau bụng.
” Thành Việt cười vén áo T-shirt lên, còn tự chọt chọt lên bụng “Chú xem, màu như tranh sơn dầu vậy.
”
Thành Việt bây giờ cùng lúc bình thường không có gì khác thường, nên cười thì cười, nên nói thì nói.
Kê Từ nghiêng đầu thấy cậu cười, cũng bớt lo lắng phần nào.
Đến bệnh viện Kê Từ cho cậu kiểm tra sức khỏe toàn thân, Thành Việt không phát hiện có gì không bình thường, cầm hộp sữa chua Kê Từ mua cho lẽo đẽo theo sau Kê Từ.
Nhìn Kê Từ đang nói chuyện với bác sĩ, Thành Việt lặng lẽ ấn lên ngực trái, phát hiện tâm trạng căng thẳng toàn bộ biến mất.
Cậu không biết căng thẳng và bất an lúc thường là do đâu, nhưng cậu ý thức được chỉ cần Kê Từ ở bên cạnh cậu, cậu rất…
Nói sao đây, Thành Việt xoa xoa ngực.
Rất chân thật.
Qua lại giằng co mấy tiếng, đến khi lấy tờ khai, Thành Việt mệt mỏi dựa vào ghế muốn ngủ.
“Tất cả đều bình thường.
” Bác sĩ đưa kết quả kiểm tra cho Kê Từ, “ Chỉ là dạ dày có vài vấn đề, không phải do ăn uống không điều độ gây nên, mà phán đoán ban đầu hẳn là do tâm tình ngột ngạt và căng thẳng lo lắng, thằng bé có phải sắp thi tốt nghiệp trung học không?”
“Thằng bé thường phát sốt.
” Kê Từ nghiêng đầu nhìn Thành Việt đang ngủ cách đó không xa.
“Thường bị sốt là vấn đề liên quan đến thể chất, có vài người dễ phát sốt và co thắt dạ dày cùng nôn mửa các thứ là vì cảm xúc quá mãnh liệt.
” Bác sĩ nói xong chỉ tay vào giấy kết quả, dùng từ ngữ chuyên môn nhấn mạnh kết quả kiểm tra.
“Cơ thể rất khỏe mạnh, anh nên dẫn thằng bé đi bác sĩ tâm lý, tình huống chắc không mấy nghiêm trọng đâu, mà lớp 12 quả thực áp lực lớn, vẫn nên chú ý bảo vệ tâm lý của con trẻ.
”
“Làm phiền bác sĩ rồi.
” Kê Từ chau mày nhận tờ kết quả, đi qua gọi Thành Việt dậy.
“…Chẩn đoán xong rồi hả?” Thành Việt dụi dụi mắt.
“Ừm.
” Kê Từ xoa nhẹ lên tóc cậu, dắt người ra khỏi bệnh viện.
Sau khi hai người lên xe, Kê Từ vừa lái xe vừa nghĩ tới nguyên nhân áp lực học tập mà bác sĩ nói.
Xe đi được một đoạn, Kê Từ hắng giọng, vừa bẻ lái vừa hỏi “Nhóc gần đây học tập thế nào?”
“Rất tốt.
” Thành Việt nghe anh hỏi học hành liền tỉnh táo “Hai hôm nay cô Trần thường khen tôi, bài kiểm tra toán học gần đây của tôi cũng đạt yêu cầu.
”
“Đạt yêu cầu môn toán?” Kê Từ hơi ngạc nhiên “Lần đầu tiên đạt yêu cầu là khi nào?”
“À… tôi quên nói với chú.
” Thành Việt sờ sờ mũi, thực ra hôm đó cậu vô cùng phấn khởi ngồi ở phòng khách đợi Kê Từ trở về, nhưng hình như hôm đó Kê Từ về quá muộn, cậu ngủ gật, sau đó quên luôn.
“Có ghét các môn đang học không? Hay không muốn học, cảm thấy học không hứng thú.
” Kê Từ tận lực nói giảm nói tránh.
“Không có đâu.
” Thành Việt nghĩ ngợi một lúc, hỏi ngược lại anh “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.
” Kê Từ dừng xe trước cổng trường, dặn đi dặn lại “Lần sau không được vô duyên vô cớ trốn học.
”
“Tôi không có vô duyên vô cớ…” Thành Việt nhỏ giọng cãi lại, đẩy cửa xuống xe, vừa đóng cửa xe một nửa, cậu liền khựng lại, thò đầu vào hỏi “Hôm nay chú có đón tôi không?”
Kê Từ suy nghĩ công việc đã sắp xếp hôm nay, gật đầu một cái.
Thành Việt lập tức cười, đóng cửa xe lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn xe chầm chậm lái đi.
Mãi đến khi không thấy rõ xe nữa, cậu mới quay người vào trường học.
Kê Từ chau mày nhìn Thành Việt trong gương chiếu hậu, sau cùng vẫn không về công ty, dừng xe ven đường gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia rất nhanh tiếp máy.
“Chào?” giọng nữ bên kia điện thoại mang theo kinh ngạc “Luật sư Kê?”
“Bây giờ có rảnh không? Tôi muốn tìm cô tư vấn một chuyện.
” Một tay Kê Từ nắm tay lái, sắc mặt hơi trầm.
“Đương nhiên.
” Tống Nghi cười cười “Anh cứ tới chỗ tôi đi.
”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Kê Từ lái xe đến phòng làm việc của Tống Nghi.
Tống Nghi là một khách hàng trước kia của anh, một bác sĩ tâm lý rất có tiếng ở thành phố họ.
Nếu như Thành Việt không phải do học tập mà nảy sinh lo lắng hoặc căng thẳng thì…
Kê Từ mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, nhưng rất nhanh bị anh phủ định.
Đến nơi, Kê Từ được mời vào phòng làm việc của Tống Nghi.
“Không ngờ anh lại tìm đến chỗ tôi.
” Tống Nghi cười, rót cốc nước đặt trước mặt Kê Từ.
“Có chút việc.
” Kê Từ hé môi, tiếp đó không biết nên nói thế nào.
Tống Nghi nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó lắc đầu “Anh không có vấn đề gì cả.
”
“Không phải tôi.
” Kê Từ suy nghĩ một lúc, trầm giọng mở miệng nói cho Tống Nghi những thông tin cơ bản của Thành Việt.
Tống Nghi nghe anh nói xong nở nụ cười “Biến cố lớn là vậy, người lớn còn chưa chắc có thể vượt qua, huống hồ là một cậu bé như thế, tâm lý xuất hiện chút vấn đề cũng là chuyện bình thường nhưng hẳn là không quá nghiêm trọng.
”
Kê Từ nhíu mày không đồng tình lắm “Không phải tâm lý thằng bé xảy ra vấn đề, có thể chỉ là gần đây hơi áp lực không?”
“Bình thường anh bận việc nhiều không?” Tống Nghi đột nhiên hỏi.
“Nhiều.
” Kê Từ gật đầu.
“Cậu bé có nhiều bạn không? Hoặc chăng, cậu bé có bạn không?” Tống Nghi thay đổi cách hỏi “Dù sao trước kia cũng không quen ai ở Trung Quốc.
”
“Chắc là…” Kê Từ không chắc chắn suy nghĩ một lúc “Có.
”
“Bình thường cậu bé có nói với anh, trước mắt hay nhìn không rõ, hoặc tay chân thường mất khống chế phát run, lòng bàn tay chảy mồ hôi, thường xuyên vô cớ cảm thấy căng thẳng bất an không?” Tống Nghi hỏi.
“Thằng bé không nói với tôi việc hoa mắt.
” Kê Từ nói xong câu này, sắc mặt hơi kém ngầng đầu nhìn Tống Nghi “Nhưng… các tình trạng khác