Thành Việt còn định nói gì, Kê Từ ở bên kia điện thoại đã cúp máy.
Ngay sau đó cậu mơ hồ nghe thấy âm thanh trò chuyện từ cửa truyền tới, một trong đó là của Kê Từ.
Thành Việt liên kết đầu đuôi câu chuyện, sờ sờ mũi, ngượng ngùng đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là ông lão mặc quần áo Tôn Trung Sơn đang trò chuyện cùng Kê Từ, thấy cửa mở, ánh mắt hai người đều chuyển về phía cậu.
Thành Việt chột dạ lui về sau một bước, ngoài cửa Kê Từ cười giới thiệu với ông lão mặc đồ Tôn Trung Sơn, “Đây chính là Thành Việt.
”
Ông lão mặc đồ Tôn Trung Sơn cười nhạt hướng về Thành Việt, chỉ lên trán rồi đưa tay về phía cậu “Chào cháu.
”
Thành Việt có hơi không rõ tình hình, nhưng rất nhanh đưa tay ra bắt lấy.
“Đây là giáo sư Tề.
” Kê Từ nói.
“Chào giáo sư Tề ạ.
” Thành Việt tuy không rõ vị giáo sư này tới làm chi, nhưng vẫn đàng hoàng chào dưới ánh mắt cảnh cáo của Kê Từ.
“Mời giáo sư vào.
” Kê Từ lịch sự mời.
“Khách theo chủ.
” Tề Khang cười nhìn Thành Việt, ông cảm thấy cậu nhóc này khá thú vị, ánh sáng trong mắt rất đơn thuần, giống hệt những bức vẽ ông đã xem, vẽ cái gì ra cái đó, không quanh co vòng vèo.
“Thoạt nhìn còn nhỏ quá, năm nay bao tuổi rồi?” Tề Khang đột nhiên hỏi.
“…Dạ, 17 ạ.
” Thành Việt có hơi thấp thỏm, quay đầu nhìn về phía Kê Từ liên tục.
“Thật sự còn rất nhỏ.
” Tề Khang cười cười “Học trung học à?”
Thành Việt gật gật đầu.
“Đừng e dè như thế, chúng ta cứ nói chuyện phiếm thôi.
” Tề Khang còn nói.
“Dạ.
” Thành Việt lại gật đầu.
Lúc này Kê Từ bưng trà lên, Thành Việt nhất thời thả lỏng hơn, bắt đầu đánh giá giáo sư ngồi trước mắt mình.
Giáo sư này có vẻ cao tuổi, râu tóc tuy bạc trắng nhưng tinh thần rất tốt, khi ngồi sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Thành Việt không dễ dàng gì mới dịch eo khỏi ghế sô pha mềm mại.
“Cháu vẽ ở đâu?” Tề Khang nhấp miếng trà ướm hỏi.
“Dạ?” Thành Việt mơ hồ, sao ông ấy lại đột nhiên nhắc đến chuyện vẽ vời.
“Bình thường Thành Việt đều vẽ ở đây.
” Kê Từ kéo Thành Việt dậy để cậu dẫn giáo sư đi xem căn phòng cậu vẽ lúc thường.
Ở giữa phòng có một giá tranh, trên giá có một bức tranh sơn dầu được phủ vải lên, có vẻ chưa hoàn thành, vết dầu loan ra thấm lên tấm vải.
“Cháu mới vẽ gần đây à?” Tề Khang đi qua nhìn, nhíu mày hướng về phía Thành Việt vẫy vẫy tay “Cháu qua đây.
”
“Dạ?” Thành Việt cũng đi tới.
“Chỗ này…”
Kê Từ nhìn hai người bắt đầu một hỏi một đáp, cười cười bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Giáo sư tề lôi kéo Thành Việt sửa này sửa kia một mạch hai tiếng đồng hồ.
Lúc này sự tập trung chỉ có khi Thành Việt bị Kê Từ bắt làm bài tập liền bộc phát.
Đặc biệt nghiêm túc nghe ông lão này dạy dỗ.
Cứ như vậy một lúc, Thành Việt cũng tự nhận ra ông lão này quả thật là người có tài.
Sắc trời dần muộn, Tề Khang liếc mắt nhìn Thành Việt còn đang nghiên cứu bức tranh sơn dầu, ông thỏa mãn gật gù, ra ngoài tạm biệt Kê Từ.
“Ta tới đây là vì một học trò có buổi triển lãm tranh, mời ta đến đây xem, cũng mất hết vài ngày.
” Tề Khang cười lấy ra một phong thư màu đen đưa cho Kê Từ “Nếu các cậu có thời gian thì đến xem đi, có vài tác phẩm cũng được.
”
Kê Từ cười nhận lấy, sau đó lôi kéo Thành Việt cùng tiễn giáo sư tề xuống lầu.
Trên đường lên nhà, Thành Việt cũng lờ mờ đoán ra được chút ít “Chú mời thầy giúp tôi sao?”
Kê Từ nhớ lại giáo sư tề với mái đầu bạc trắng, cười gảy lên cái trán Thành Việt “Nếu nhóc bái ông ta làm thầy được, nằm mơ tôi cũng cười tỉnh.
”
“Tôi phát hiện hôm nay chú cười mãi.
” Thành Việt dừng bước, vòng tới trước mặt anh, ngửa đầu nhìn “Không có vẻ đáng sợ nữa.
”
Kê Từ nghe vậy nhíu mày “Bình thường tôi rất đáng sợ sao?”
“Không phải…” Thành Việt suy nghĩ một chút “Bình thường là nghiêm túc đẹp trai, hôm nay là…”
“Là gì?” Kê Từ cười hỏi.
“Hôm nay rất…” Thành Việt cắn răng “Rất hiền từ.
”
Kê Từ: “…”
“Thực ra cũng không phải!” Thành Việt mắt thấy sắc mặt Kê Từ không đúng lắm, lập tức sửa sai “Là dịu dàng!”
Kê Từ híp mắt kẹp người dưới cánh tay, gần như là nhấc người ta đi lên lầu.
Hôm sau Đường Cảnh đi xem mắt về, Kê Từ sắp xếp thời gian rồi đưa Thành Việt đến buổi triển lãm tranh nọ.
Địa chỉ triển lãm tranh cách họ không xa lắm, nhưng không ở trong nội thành, lái xe khoảng 20 phút là đến.
Đó là một tòa nhà độc lập, còn mang nét đẹp của nhà kính trồng hoa.
Phòng ốc rất rộng, bên trong không có bất kỳ vật gì, trên tường treo một vài bức tranh to nhỏ rất tinh xảo.
Hai người vào trong chưa được bao lâu, Thành Việt nhìn chằm chằm một người đàn ông trung niên có bím tóc sau đầu vẫn luôn đứng yên một chỗ trong phòng.
“Sao thế?” Kê Từ cũng nhìn sang, người đàn ông này hẳn là học trò lớn nhất của giáo sư Tề, chủ nhân buổi triển lãm tranh này.
“Hình như tôi biết người này…” Thành Việt nhỏ giọng nói bên tai Kê Từ “Người này hình như đã từng đến trường chúng tôi giao lưu, tôi xem qua tranh của ông ấy rồi…”
“Ngôi trường ở Mỹ của nhóc?” âm thanh Kê Từ cũng hạ thấp.
“Đúng vậy, hình như là bạn của giáo sư lớp tôi.
” Thành Việt sờ sờ mũi “Có lần tôi đến quán bar với bạn thì đụng phải hai người họ cùng uống rượu…”
Kê Từ nghe đến đó nheo mắt lại nhìn cậu, trên mặt lại chẳng có biểu tình gì, tay bấm lên eo cậu một cái.
Kê Từ bấm không hề nặng, Thành Việt hơi tránh đi, cười cười giơ tay nhéo lại anh.
Kê Từ nhíu mày trở tay vỗ lên mông cậu một phát, Thành Việt không dám động nữa, vừa xoa cái mông hơi đau của mình vừa yên tĩnh xem tranh.
Sau khi hai người trở về từ triển lãm tranh xong cảm xúc Thành Việt rõ ràng tăng vọt, ngay cả lúc ăn cơm xong vẫn còn nói về mỗi một bức tranh với Kê Từ.
Sau một hồi bày tỏ cảm nghĩ, Thành Việt nuốt miếng cơm trong miệng, trịnh trọng tuyên bố: “Sau này tôi cũng phải làm một triển lãm tranh như vậy, hơn nữa khi còn nhỏ mẹ giúp tôi làm ở nhà một lần rồi, vậy cũng là kinh nghiệm nhỉ.
”
“Đúng.
” Kê Từ gật đầu tán thành.
Chẳng ai ngờ cơ hội này đến nhanh như vậy, mấy ngày sau, khi Kê Từ còn đang ở công ty, nhận được điện thoại của giáo sư Tề.
Ý chính của ông ấy là trong giới có một hoạt động triển lãm tranh rất lớn.
Trong tay giáo sư Tề có vài suất, dẫn theo các học trò cùng đi thử xem, nói là nếu Thành Việt có thời gian thì muốn đi cùng hay không, có thể thử một lần, nhưng kết quả có rơi lên người Thành Việt không thì phải xem quyết định của giáo sư Tề và phía chủ sự, dù sao tỉ lệ trưng bày tranh của tác giả ít người biết ở một buổi triễn lãm tranh có sức ảnh hưởng không nhỏ như vậy là không cao.
Thực ra Kê Từ có thể nhận thấy ý tứ xem trọng của vị giáo sư Tề này đối với Thành Việt qua lời ông nói.
Cho nên Kê Từ vừa về nhà đã nói tin tức này cho Thành Việt.
“Có thể cho tôi trưng bày tranh ở đó?” Thành Việt nghe Kê Từ nói xong rất hưng phấn.
“Đúng.
” Kê Từ cười cười