“Thành Việt…” âm thanh Kê Từ có phần thấp xuống.
“…Chuyện gì.
” Thành Việt bây giờ không muốn nghe Kê Từ nói chuyện.
Kê Từ nhíu chặt chân mày nhìn hình phản chiếu trên cửa sổ của Thành Việt, đau lòng không thôi “Nhóc…”
“Tôi đi… mua chai nước.
” giọng Thành Việt nghẹn ngào cắt ngang lời Kê Từ, mặt không biểu tình quay sang, chỉ có viền mắt còn đỏ.
“Nhóc nghe tôi…” Kê Từ còn chưa nói xong câu đã thấy động tác Thành Việt nhanh chóng mở cửa xe, nhảy xuống.
Kê Từ vội vã đẩy cửa xuống cùng, vừa xuống xe đã thấy Thành Việt đi về trước một đoạn ngắn và một chiếc xe đạp điện chạy về hướng Thành Việt.
Thành Việt cúi đầu bước nhanh, sắp đụng phải.
“Thành Việt!” đôi mắt Kê Từ đỏ lên, đang muốn xông lên kéo người lại bỗng đầu óc mê muội một trận.
Thành Việt nghe thấy âm thanh còn chưa kịp quay đầu đã thấy chiếc xe điện thắng gấp cách chân mình chẳng bao nhiêu.
Cô gái đi xe đạp điện cũng hoảng sợ ra mặt, liều mạng vỗ ngực.
Thành Việt ngược lại không bị dọa, cậu quay đầu định nói với Kê Từ không sao, đã thấy Kê Từ cách đó không xa một tay chống lên mui xe, cả người thoát lực chậm rãi quỳ xuống.
Thành Việt bị dọa đến sải chân phóng tới, vội vã đỡ lấy người “Kê Từ! Kê Từ!”
Kê Từ được Thành Việt đỡ, tốt xấu cũng mượn lực đứng dậy được, nhưng trước mắt vẫn còn hoa.
Thành Việt thấy Kê Từ vẫn không lên tiếng, sợ đến nỗi âm thanh run rẩy, nước mắt liền chảy “Kê Từ… chú đừng làm tôi sợ…”
Kê Từ chờ cơn choáng kia hòa hoãn, thấy Thành Việt vừa ôm mình vừa khóc thấy đau lòng xen lẫn buồn cười “Khóc cái gì, tôi chỉ chóng mặt một chút.
”
Thành Việt thấy anh rốt cục mở miệng nói chuyện, nước mắt rơi càng dữ “Chú làm tôi sợ muốn chết!”
“Tôi không sao.
” Kê Từ ôm lấy cậu, nhẹ nhàng an ủi.
Thành Việt khóc như vậy không chỉ đơn thuần là lo lắng Kê Từ, nhiều hơn là vì trạng thái những ngày qua.
Thành Việt bình thường ngớ ngẩn, vô tư, nhưng đối với người chung quanh cảm xúc thực ra rất nhạy cảm, những ngày qua anh chỉ lo điều chỉnh mình, nhưng Thành Việt chắc chắn chú ý tới anh không chỉ một ít.
Trong lòng Kê Từ rõ ràng, nhưng anh không có bất cứ cách nào thay đổi tình huống hiện tại này.
Thành Việt khóc xong giơ tay lau mặt một cái, khịt khịt mũi, ngượng ngùng cúi đầu không lên tiếng.
Bị Kê Từ đỡ xe xém té xỉu dọa sợ là chuyện trong phút chốc.
Loại thái độ đột nhiên của Kê Từ hôm nay cũng dọa Thành Việt sợ, lòng cậu đang tràn đầy vui mừng thản nhiên đồng thời hưởng thụ mong đợi quan hệ của mình và Kê Từ chuyển biến, đánh chết cũng không nghĩ ra lại phát sinh tình huống như thế.
Cậu không nghĩ ra Kê Từ sẽ nói với mình điều gì, mà ngay cả bộ dáng Kê Từ những ngày qua, cũng nói cho cậu biết chắc chắn không có kết quả gì tốt đẹp.
“Ngẩng đầu lên.
” Kê Từ sờ sờ tai cậu, thấy cậu không ngẩng đầu liền nắm cằm ép người ngước lên “Lúc nãy có bị đụng trúng không?”
Thành Việt ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng xoay đi, lắc đầu bảo “Đến bệnh viện đi.
”
Kê Từ nhìn cậu một hồi, biết lát nữa Thành Việt sẽ không đi buổi tự học, chỉ gật đầu “Xin giáo viên nghỉ một buổi, lát nữa còn đi ăn cơm.
”
Đến bệnh viện, Thành Việt sốt ruột lo Kê Từ bệnh, chuyện khác cũng quên bằng sạch, đăng ký, gặp bác sĩ, truyền nước, lúc này Thành Việt mới thở phào nhẹ nhõm ngồi tựa bên giường trông coi Kê Từ.
“Không có gì đâu.
” Kê Từ an ủi “Chỉ là hơi sốt.
”
Thành Việt thấp giọng đáp lại, cúi đầu không biết nghĩ gì.
Truyền nước xong về nhà, vì đang bệnh nên Kê Từ được Thành Việt dìu về phòng ngủ.
Thành Việt chờ anh ngủ xong mới chậm rãi quay lại phòng mình.
Sáng hôm sau, Thành Việt dậy sớm ra ngoài mua bữa sáng về, sang phòng Kê Từ xem tình hình.
Người đang ngủ.
Thành Việt chậm rãi nhích tới gần, người nhắm chặt hai mắt trên giường bỗng mở ra.
Thành Việt thấy anh đột nhiên mở mắt, lui một bước về sau, “Tôi để bữa sáng trên bàn, nếu chú khó chịu thì gọi tôi.
”
Thành Việt vừa nói vừa tiến tới kéo chăn bị tuột lên cho Kê Từ.
“Được.
” Kê Từ bóp bóp tay cậu.
Viền mắt Thành Việt cay cay, đeo cặp lên đi học.
Mấy hôm nay hai người không được ổn lắm, số lần chạm mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên cơ bản trừ buổi sáng sớm không chạm mặt ra thì khi Kê Từ về nhà vào buổi tối, Thành Việt trốn trong phòng không dám ra ngoài.
Mỗi tối Thành Việt đều nhớ Kê Từ, nhớ lúc hai người cùng giường Kê Từ ôm cậu ngủ, nhớ Kê Từ xoa lỗ tai cậu, nhớ mình vùi vào lòng Kê Từ cọ cọ.
Nhớ đến nỗi tim đau.
Những lúc như vậy Thành Việt khó tránh khỏi bắt đầu oán giận Kê Từ, nhưng lại vừa tự xem thường bản thân.
Sáng sớm, Thành Việt vừa mở cửa phòng ra đã đụng phải Kê Từ đang định gõ cửa phòng cậu.
Thành Việt giật mình, lui về sau cúi đầu không dám nhìn Kê Từ.
“Ăn sáng.
” Kê Từ nhìn đỉnh đầu cậu, thở dài, đi đến bàn ăn.
Thành Việt đứng tại chỗ cũ một chốc, đi tới bàn ăn, ăn một cái bánh bao xong định đứng dậy thì bị Kê Từ kéo lại.
Bây giờ cậu vốn không thể ở cạnh Kê Từ, cậu sợ mình không kiềm được chất vấn Kê Từ, sợ mình tức đến chập mạch nói ra những điều không nên nói.
“Ăn nhiều chút.
” Kê Từ thấy chiếc cằm nhọn của cậu mới qua mấy ngày ngắn ngủi liền đau lòng.
Nửa năm này Thành Việt xảy ra nhiều chuyện, người vốn đã gầy, trên eo chẳng có chút thịt nào, ngay cả nét trẻ con trên gương mặt kia cũng biến mất sạch, nhìn gầy gò đến đáng thương.
Thành Việt miễn cưỡng nâng bát cháo húp hết mới cầm cặp đến trường.
Kê Từ thấy Thành Việt đi rồi, ánh mắt trầm đi gọi cho Đường Cảnh.
Đường Cảnh nghe máy rất nhanh.
“Chào buổi sáng.
” Đường Cảnh cười haha “Gọi sớm thế, ăn sáng chưa?”
“Chuyện làm đến đâu rồi?” giọng điệu Kê Từ bình thường, chỉ là sắc mặt không tốt.
“Cũng kha khá.
” Đường Cảnh nói xong thở dài một hơi “Ông thế này là làm sao? Thằng bé còn 1 tháng là đủ 18 tuổi, ông làm gì lại cần phải giải trừ quan hệ giám hộ vậy…”
____________________________________________________________
Trước khi Thành Việt tan học nhận được tin Kê Từ có việc bảo cậu tự về nhà, cả người đều không có tinh thần.
Cô giáo giảng bài xong, cậu còn nằm sấp trên bàn không nhúc nhích.
Chờ học sinh trong lớp về hết, cậu vừa chuẩn bị dọn dẹp sách vở đi về, điện thoại trong cặp vang lên.
Lấy điện thoại trong cặp ra xem, là thầy cậu.
Bình thường thầy không có chuyện gì sẽ không gọi cho Thành Việt, cậu thấy thế vội vàng nghe máy.
“Chào thầy ạ.
”
“Ừm, tan học chưa?” Tề Khang hỏi.
“”Rồi ạ.
”
“Ở chỗ ta có một hoạt động, vừa vặn tuổi tác đều không chênh lệch mấy, có hứng thú qua xem không?”
Thành Việt do dự một chốc rồi hỏi: “Mấy ngày ạ?”
“Ba ngày.
” Tề Khang trả lời.
Hôm nay là thứ sáu, đi ba ngày, thứ hai mới kết thúc.
Thành Việt chần chừ đáp: “Con hỏi cậu trước ạ.
”
“Được.
” Tề Khang cười đáp, lại hỏi cậu gần đây thế nào, có chăm chỉ nỗ lực tập vẽ không.
Thành Việt trả lời từng câu xong hai người mới cúp máy.
Nhìn màn hình đã tắt, Thành Việt hít sâu gọi cho Kê Từ.
Đầu bên kia rất nhanh đã kết nối.
“Kê Từ.
” Thành Việt dúi đầu vào trong cánh tay.
“Sao thế? Về nhà chưa?” Kê Từ hỏi.
“Ừm.
” Thành Việt nhìn chân mình, suy nghĩ một chút dò xét hỏi “Bên chỗ thầy có hoạt động, gọi tôi đến học hỏi, phải đi ba ngày.
”
Bên kia điện thoại Kê Từ im lặng rất lâu, ngay khi đầu ngón tay Thành Việt sắp chạm đến hi vọng, đôi mắt ngày càng sáng.
“Ừm, được, chú ý an toàn.
” Kê Từ nói.
Thành Việt nhắm hai mắt lại, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, thở hổn hển vài hơi, lạnh lẽo cứng rắn đáp lại xong cứng rắn cúp máy trước.
Thành Việt như sợ mình sẽ hối hận, nhanh chóng báo tin cho thầy lại nhanh chóng xin phép cô Trần nghỉ một ngày.
Làm xong tất cả, Thành Việt nhìn phòng học trống rỗng, đột nhiên cảm thấy vô vị, khịt mũi, run chân ngồi xuống ghế dựa.
Kê Từ cúp điện thoại, sắc mặt trầm đi, cả phòng họp ai nấy đều bị dọa đến không dám thở ra.
Mấy ngày nay ai cũng không dám làm kẻ xúi quẩy đối diện với trạng thái Kê Từ, cố tình thời gian này lại có mấy vụ án khó nhằn, hai ngày sau còn có phiên tòa.
“Được rồi, tan họp.
” Kê Từ vung tay.
Toàn bộ người trong phòng hội nghị đều thở phào nhẹ nhõm, nối đuôi nhau