Kê Từ bị Thành Việt mắng là biến thái thì sửng sốt, anh bảo Thành Việt rửa táo mà sao lại thành biến thái rồi?
Thành Việt nhìn ánh mắt Kê Từ bắn qua, vô cùng khó khăn nuốt nước bọt, đầu óc liều mạng giãy dụa, tắm thôi mà, có thể là hôm nay Kê Từ làm việc mệt mỏi cho nên…
Không không, mọi người đều tự mình tắm rửa kia mà, sao mình có thể tắm cho ông chú này được.
Kê Từ chau mày nhìn tài liệu trên tay, gấp lại đặt trên khay trà, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thành Việt.
Thành Việt bây giờ cũng đang vô cùng lúng túng, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu.
“Không phải rửa táo à?” Kê Từ nhìn vẻ mặt cậu bỗng nhiên hiểu ra gì đó.
“Rửa táo?” Thành Việt bối rối.
“Lúc nãy nhóc nói gì?” Kê Từ hỏi.
Trên mặt Thành Việt từ hồng biến thành xanh, hít sâu vài hơi mới xem như ổn định lại, cố gắng bình tĩnh nói: “Là rửa táo, tôi còn muốn hỏi chú ăn nho hay gì khác không?”
“Không cần, cám ơn.
” Kê Từ nhìn cậu từ đầu đến cuối, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng chỉ nhìn kỹ cậu rồi hỏi lại “Đến cùng là rửa cái gì?”
“Đã nói là rửa táo mà!” Thành Việt sắp lúng túng muốn chết, lấy hai quả táo trong khay trà đi vào nhà bếp.
Thành Việt rửa táo xong thì nhét cả hai quả táo vào tay Kê Từ, không dây dưa dông dài mà đi vào phòng mình như một cơn lốc nhỏ.
Kê Từ nhìn chằm chằm hai quả táo trên tay một hồi, nhíu mày đứng dậy, chậm rãi đi tới phòng Thành Việt.
Thành Việt vừa ngồi xuống giường vỗ vỗ nước lên mặt, cố gắng hạ nhiệt trên khuôn mặt nóng ran, lúc này cửa phòng bị gõ vang bên ngoài.
“Thành Việt?” Kê Từ đứng ngoài gọi một tiếng.
Thành Việt hoảng loạn kéo áo T-shirt lau khô nước trên mặt xong mới đứng dậy, mở cửa phòng, ngẩng đầu nhìn Kê Từ, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Kê Từ tỉ mỉ nhìn gương mặt cậu một chốc nhưng không nhìn ra gì, cuối cùng không làm gì nữa mà chỉ thảy quả táo trên tay qua.
Thành Việt chộp lấy, vốn muốn chờ Kê Từ đi rồi mới ăn nhưng cúi đầu thấy lớp vỏ đỏ hồng trên thân táo tròn trĩnh thì không nhịn được trực tiếp cắn một miếng.
Rốppp, nước táo ứa ra.
Kê Từ cúi đầu nhìn cánh tay bị bắn lên vài giọt nước thì vẻ mặt thay đổi liền tù tì, nhưng vẫn nhịn xuống, lúc mở miệng thì giọng nói hơi bất đắc dĩ: “Ăn nhanh đi, ăn xong tắm rửa.
”
Thành Việt vừa nuốt miếng táo xuống đã nghe thấy hai chữ tắm rửa thì bị sặc tới ho khan, ho nửa buổi mới dừng, ngồi xổm trước vali tìm quần áo ngủ rồi ra ngoài cùng Kê Từ.
Nước rất ấm, đặc biệt là lúc nước từ trên cao xả xuống tóc.
Cảm giác này khiến Thành Việt cảm thấy mình như được nước ấm bao lấy toàn thân.
Cậu tắm rửa thì rất thích đứng như thế, đứng một chỗ dù chân có mỏi thì cũng chẳng buồn di chuyển.
Kê Từ xem xong toàn bộ tài liệu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, anh quay đầu nhìn hướng phòng tắm, lại nhìn đồng hồ treo tường.
Từ lúc Thành Việt đi vào đến giờ ít nhất đã 40 phút rồi.
Kê Từ cau mày thả lại tài liệu lên khay trà, đến gõ gõ cánh cửa phòng tắm.
Kê Từ không nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, nhíu mày gọi tên Thành Việt.
Chờ khoảng một phút vẫn không thấy có người trả lời, Kê Từ cau mày thẳng chân dứt khoát đá cửa, bước vào trong.
Trong nháy mắt cửa mở ra, Thành Việt nghe tiếng động quay đầu nhìn.
Chờ Thành Việt thấy rõ người vào là ai thì sợ đến nỗi trợn tròn mắt, hoảng loạn thụt lùi về sau hai bước.
Nếu Kê Từ không biến thái thì cậu cùng họ với Kê Từ luôn đó!
Kê Từ nhìn vẻ mặt hốt hền trợn mắt của Thành Việt thì chính anh cũng giật mình.
Nhưng Kê Từ nhanh chóng trấn tĩnh lại, rồi bình tĩnh gật gật đầu với Thành Việt, còn đem cửa đóng lại cho cậu.
Tâm trạng Thành Việt phức tạp tắm rửa xong, đẩy cửa ra ngoài thấy Kê Từ ngồi trên sofa, cậu bỗng thấy hơi sợ.
“Tắm xong rồi?” Kê Từ thấy cậu đi ra thì liếc nhìn cậu một cái.
“À xong rồi.
” Thành Việt không dám nhìn anh, lung tung gật đầu, rồi chạy bước nhỏ về phòng mình.
Kê Từ nhìn bóng lưng chạy đi của Thành Việt, anh buồn bực xoa xoa lên mi tâm mình.
Anh ngây người ngồi trên sa lông một chốc, sắp xếp lại tài liệu trên