Tiểu Gia Gánh Không Xuể A

thủ hộ giả Ravenclaw


trước sau

" thằng nhãi kia ra rồi ." Đại đầu đột nhiên không đầu không đuôi nói


" ân?" Lúc Lâm Y Thần còn đang mơ hồ không hiểu thì toà trấn vương tháp phát sáng mãnh liệt sau đó đột ngột phóng đại trở về hình thể nguyên bản của nó , trong lúc nó phóng đại , đại đầu cẩn thận che chở Lâm Y Thần mau chóng lùi ra phía sau . Ánh sáng chói mắt khiến Lâm Y Thần không thể không dùng tay áo he mắt còn đại đầu thì dường như chẳng bị ảnh hưởng gì , đợi ánh sáng kia qua đi thì trước mắt cậu là một toà tháp nguy nga trán lệ ma khí thực thể hoá vờn quanh bao phủ nồng đậm hắc ám cùng chết chóc nhưng đó không phải là thứ cậu chú ý , điều đoạt lấy tầm mắt cậu lúc này là người thiếu niên đã trưởng thành đang đứng nơi kia . Hắn đã trưởng thành rất nhiều cũng thành thục hơn rất nhiều . Lâm Y Thần khẽ bước về phía người nọ , hắn cao lớn hơn cũng anh tuấn mị lực hơn .


người nọ sau khi được tẩy lễ qua máu huyết cùng sinh mệnh hiện tại đã trở thành một nam nhân chân chính có thể chống đỡ cả một khoảng trời .Lâm Y Thần cảm thấy nhiệt nhiệt đôi mắt , lệ , bất tri bất giác mà rơi lúc nào không hay biết , cậu cười ôn nhu sáng lạng với hắn khàn khàn nghẹn ngào " ngươi về rồi "


Nháy mắt hắn đã đạp bước đến trước mặt cậu , ngón tay đầy vết chai cẩn thận ôn nhu lau đi nước mắt khoé mi Lâm Y Thần , thanh âm trầm thấp đáp


" ân , ta về rồi , đừng khóc , lòng ta đau " hắn ủng trụ thiên hạ trước mắt vào lòng tựa đầu lên vai cậu tham lam ngưởi mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng trên thân thể cậu .


" Thần nhi , ta rất nhớ em , rất nhớ em ..."


" ta cũng nhớ ngươi " Lâm Y Thần nâng tay vỗ vỗ lưng hắn quá kích động cậu cũng chẳng để ý cách mà hắn gọi cậu .


" sau này ta sẽ bảo hộ em , sẽ không để mất em thêm lần nào nữa , em là của ta ,hứa với ta em sẽ vĩnh viễn bên cạnh ta ." Mặc Nghiệt ôm càng thêm chặt chẽ báu vật của hắn , tuyên thệ hứa hẹn một đời cũng như bá đạo độc chiếm chủ quyền .


Lâm Y Thần cương lại cơ thể , cảm thất cổ họng sáp ý nghẹn lại qua một lúc lâu mới trả lời hắn " chỉ cần ta còn ở nơi này một ngày , thì ta vĩnh sẽ không rời đi ngươi " đúng vậy là ở ' nơi này ' cho đến lúc ta biến mất .


Sau , Mặc Nghiệt nhìn về phía đại đầu , ánh mắt rét lạnh sát khí bên trong xích loã không che giấu [ ngươi thành công chọc giận ta ] hắn dùng tinh thần truyền âm nói với đại đầu .


[ ngô làm vậy cũng vì cần người kế thừa sức mạnh này , ngô không chống đỡ được bao lâu nữa , gặp đến ngươi âu cũng là duyên phận .]


Nghe được đại đầu nói đôi mắt Mặc Nghiệt thoáng hiện lên tia bất ngờ rồi sau đó nhanh chóng biến mất [ đừng tưởng rằng nói như vậy ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi làm !]


Đại đầu khẽ cười [ ngươi không có cơ hội đó

] hắn cúi đầu chăm chú nhìn Lâm Y Thần " tiểu khả ái , ngô phải đi rồi ."


Lâm Y Thần lăng lăng giật mình vội vàng hỏi " đại đầu ngươi , ngươi đi đâu ? Làm sao đi ? Ngươi ..." Lâm Y Thần sững sờ nhìn đại đầu đang dần tan biến trước mắt


" tiểu khả ái , đừng thương tâm u , ngô là đi biến thế gian nga ~"


Dự cảm không tốt của cậu ngây bây giờ đã ứng nhiệm , hóc mắt lại đỏ lên , người làm ban bên mình năm năm , chăm sóc chính mình năm năm , hiện tại lại đang từng chút tan biến . Tâm , như bị một bàn tay vô hình bóp chặt không thở nổi , thân thể run rẩy đến lợi hại , nước mắt như trân châu cứ lăn dài trên đôi má bạch ngọc , hai chân thạm chí còn đứng không vững nhưng vẫn chứ bất chấp chạy về phía cự nhân .


" đừng mà , đừng mà , đại đầu , ngươi đừng đi , ngươi hứa sẽ đưa ta đi biến nhân gian mà ! "


" tiểu khả ái , thời gian trăm vạn năm trôi qua , nhưng chỉ có năm năm này ngô cảm thấy hạnh phúc nhất , ngô thích ngươi cười , cho nên , đừng khóc được không ?" Mặc cho thân thể đang không ngừng tan thành tro bụi đại đầu , không , phải nên gọi thủ hộ giả Ravenlaw vẫn giành giây phút cuối đời mình để an ủi thiên hạ bé nhỏ trước mắt , hắn nở nụ cười mãn nguyện ,đôi mắt ôn nhu khôn cùng .


" tiểu khả ái , chỉ cần sau này ngươi thỉnh thoảng sẽ nhớ đến ngô , nhớ đến ngươi đã từng có một người bạn tên là đại đầu là đủ rồi " nói rồi thì hắn cũng hoàn tòn tan biến .


" đại đầu , đại đầu , đại đầu ! Không ...!"


Vươn tay khẽ bắt lấy còn níu lại chút tro tàn , Lâm Y Thần lảo đảo , chợt có một đôi tay dày rộng đỡ lấy cậu , đưa cậu ôm chặt , bên tai vang lên tiếng thì thầm an ủi " khóc đi , khóc đi , ta sẽ bên cạnh em , sẽ không rời đi em "


Tựa đầu vào lòng Mặc Nghiệt Lâm Y Thần khóc nấc , khóc vì một người bạn đã vĩnh viễn ra đi ...








========================


Thực chất ,Tình cảm mà đại đầu dành cho Thần Thần không phải tình yêu , mà là một thứ tình cảm rất đặc biệt , nó sâu sắc hơn tình bạn nhiều lắm .


. Các tình yêu cầu cmt cho ngẫu có động lực a ~~~ sao các nàng lại im hơi lặng tiếng như thế , hảo thương tâm QAQ






trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện