Chương 13
Tiểu Hạ đi từng bước chậm theo sau Cố Hành Chấp cùng với Mạnh Thanh Hòa, đi ngang qua vườn hoa, bước vào một con đường nhỏ tĩnh mịch.
Không lâu sau, Tiểu Hạ theo họ đến trước một căn nhà.
Vừa mở cửa, mùi vị mục nát liền ập vào mũi, Tiểu Hạ nhích lại gần bên cạnh Cố Hành Chấp, co ro bả vai. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác dài màu trắng đi tới, chào một tiếng Cố tiên sinh, nói rằng Cố lão tiên sinh gần đây thân thể có chuyển biến tốt một chút, chẳng qua là bây giờ đang ngủ say, không có ý thức.
Cố Hành Chấp nói với Mạnh Thanh Hòa: “Anh tới không đúng lúc rồi.”
Người đàn ông trẻ tuổi dẫn bọn họ tới một căn phòng, cửa vừa mở ra, hình ảnh bên trong đập vào mắt. Nằm trên chiếc giường lớn là một ông lão gầy như một nhành cây khô, ngay đầu giường là máy móc phức tạp nối liền bằng sợi dây mỏng, cả căn phòng chỉ vang lên tiếng máy móc hoạt động.
Mạnh Thanh Hòa tiến tới trước giường, lễ phép chào một câu bác trai Cố, nhưng người trên giường không hề có một chút phản ứng.
Tiểu Hạ kéo kéo vạt áo Cố Hành Chấp, âm thanh run run hỏi: “Anh trai, ông ấy còn sống không?”
Ông lão gầy trơ xương, hai mắt nhắm chặt, nếu không có tiếng máy móc bên cạnh thông báo, có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng đó chỉ là một cái xác. Tiểu Hạ đứng cách xa, cảm nhận được hơi thở chết chóc, không thể kìm nén sợ hãi mà trốn sau lưng Cố Hành Chấp.
Mạnh Thanh Hòa trấn an Tiểu Hạ: “Đừng sợ, ông ấy chỉ mắc bệnh thôi.”
Máy móc tiên tiến hàng đầu, cùng với bác sĩ đồng tâm hiệp lực, cố gắng duy trì tính mạng của ông.
Muốn chết, có lẽ cũng không hề dễ dàng.
Mạnh Thanh Hòa nhớ tới lần gặp gỡ Cố Vinh Bách trước kia, không khỏi thổn thức thở dài. Anh ta ngẩng đầu nhìn về người đàn ông lạnh lùng, hỏi: “Là ông ta?”
Cố Hành Chấp từ chối cho ý kiến, đáp: “Mạnh Thanh Hòa, chân tướng không có nghĩa là giải thoát.”
Từ căn nhà cũ đi ra, cho tới khi lên xe, Tiểu Hạ đều yên lặng không dám hé một lời, cô một chút lại ngắm phố xá bên ngoài từ cửa xe, một chút lại nhìn người bên cạnh, tự bản thân cũng rơi vào trầm tư.
Dùng từ trầm tư có lẽ không quá thích hợp với Tiểu Hạ, dù sao cuộc đối thoại lúc nãy giữa bác sĩ Mạnh và Anh trai, cô nghe một câu cũng không hiểu.
Chẳng biết xe đã ngừng bên đường từ lúc nào, cô vừa quay đầu lại, Cố Hành Chấp đã bước xuống xe. Tầm mắt cô nhìn theo anh rời đi, cho tới khi biến mất, anh cũng không quay đầu lại nói với cô một câu.
Cô hỏi chú tài xế: “Anh trai đi đâu vậy ạ?”
Chú tài xế trả lời, nói Cố tiên sinh một lúc nữa sẽ trở lại, cô mới yên tâm ngồi yên một chỗ đợi.
Tiểu Hạ nhìn qua cửa sổ, thấy một cô bé nhỏ với hai bím tóc đang chơi đùa ở bên đường, chân cô bé ngắn ngủn, động tác cũng rất vụng về, lúc đứng lên trọng tâm không vững, một bên mông liền ngã xuống đất, Tiểu Hạ thấy cô bé trước tiên nhìn xung quanh một vòng, thấy bốn bề im ắng, thì bĩu môi ra, bắt đầu khóc rống lên.
Cô bước xuống xe, chạy tới từ từ ôm cô bé lên. Tiểu Hạ lớn lên ở viện mồ côi, nên rất biết cách dỗ trẻ con. Chỉ một lát sau, cô bé con ngừng khóc, cánh tay mập mạp ôm cổ Tiểu Hạ, ra vẻ đáng thương muốn đi tìm mẹ, Tiểu Hạ phủi phủi bụi đất trên cái mông mũm mĩm, định mang cô bé con đi tìm mẹ, mẹ của cô bé liền chạy tới.
Tiểu Hạ giao cô bé cho mẹ, lại nói với người mẹ sau này không nên để tiểu bảo bảo một mình ở ven đường, coi chừng bị người xấu bắt đi, bảo bảo không tìm thấy mẹ, sẽ cảm thấy rất khổ sở.
Mẹ cô bé nói cảm ơn với Tiểu Hạ, rồi quay qua cô bé con nói: “Mau cám ơn chị đi.”
Cô bé ngọt ngào ngây thơ nói câu cảm ơn chị gái, móc trong túi ra một viên kẹo, đặt vào lòng bàn tay của Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ được cho viên kẹo đường, ánh mắt cong cong.
Cô đang định quay về xe, bỗng nhìn thấy Cố Hành Chấp từ xa đi tới, cô cất tiếng gọi Anh trai, chạy từng bước nhỏ tới bên anh.
“Anh trai, anh xong việc rồi sao?”
“Ừm.”
Tiểu Hạ khóe miệng vẽ thành nụ cười, kéo một bên tay của anh.
Cô cúi đầu, không hề nhìn thấy trong mắt người đàn ông thoáng vẻ lạnh lẽo.
Anh nghĩ rằng, có lẽ anh đã quá dung túng khiến cho Tiểu Hạ quên vị trí của mình.
Vừa lúc anh chuẩn bị bộc lộ sự lạnh lùng, Tiểu Hạ cũng rất nhanh thu tay về, cảm xúc mềm mại thoắt biến mất, chỉ còn lưu lại cảm giác kì dị ở lòng bàn tay.
Anh cúi đầu nhìn, nằm gọn trong lòng bàn tay là một viên kẹo đường.
“Anh trai, em cho anh ăn kẹo, anh đừng cảm thấy không vui nhé.”
Tiểu Hạ cười ấm áp, đằng xa nhìn thấy cô bé con đang nằm trên vai mẹ nhìn cô cười, cô làm mặt xấu, chọc cho cô bé bật cười.
Tiếng cười như tiếng chuông bạc vang vọng khắp đường phố trống trải, dưới ánh mặt trời hớn hở nhảy nhót.
Cô dù sao cũng chỉ là một đứa ngốc, nào có biết đắc ý vênh váo là gì đâu.
Viên kẹo kia bị anh ném gọn vào thùng rác, Tiểu Hạ sửng sốt một chút rồi lại cảm thấy có chút đáng tiếc, cô hỏi: “Anh trai, anh không thích ăn kẹo sao?”
Anh ừ một tiếng, rồi nhấc chân tiến về phía trước.
Tiểu Hạ đi theo phía sau anh, “Vậy thì anh thích ăn gì?”
Cô hiện tại chỉ có một viên kẹo ngọt, nên chỉ có thể cho anh một viên kẹo, nhưng cô còn muốn cho anh cảm giác vui vẻ. Tiểu Hạ sẽ không vì chuyện anh từ chối ý tốt của mình mà buồn rầu, bởi vì cô không quá thông minh.
Thật ra thì ngay cả người không thông minh cũng sẽ không dễ dàng đem tất cả của mình cho một người, cho nên ngay cả người không thông minh Tiểu Hạ cũng không bằng.
Vậy nên, sau này Cố Hành Chấp sẽ không bao giờ gặp được một người đem viên kẹo duy nhất mà cô có cho anh nữa.
“Mẹ, con cảm thấy Anh trai không vui vẻ gì.” Tiểu Hạ thỉnh thoảng sẽ trở về viện mồ côi thăm hỏi sức khỏe của viện trưởng Hạ, cùng nói chuyện phiếm, bầu bạn với bà.
Trong viện vừa có Phó viện trưởng mới, công việc của viện trưởng Hạ cũng không bề bộn như trước đây, lúc Tiểu Hạ trở về, viện trưởng Hạ không còn bận rộn tới lui, có thể cùng cô tán gẫu nhiều hơn.
“Vậy con phải bầu bạn với thằng bé, để nó cảm thấy vui vẻ hơn.” Viện trưởng Hạ nhỏ nhẹ thở dài nói, “Thật ra thì Hành Chấp cũng là một đứa trẻ đáng thương.”
Lúc viện trưởng Hạ gặp lại Mạnh Thanh Như, trên mặt bà đã nhiều ngày không nở nụ cười. Từ một cô gái rực rỡ đầy sức sống, theo sau là một đứa trẻ ít nói trầm mặc. Mạnh Thanh Như rất thích tới viện mồ côi, ở đây bà tìm lại được một chút niềm vui, nhưng mà đứa bé đi theo sau bà