Chương 15
Tiểu Hạ khóc mệt mỏi, rồi lại chìm vào giấc ngủ say.
Cô nắm tay Cố Hành Chấp thật chặt, làm thế nào cũng không chịu buông, chẳng qua là lúc sau ngủ say, sức lực dần dần yếu đi, không thể cầm nắm được gì, lúc tỉnh dậy lòng bàn tay trống trải, không có gì.
Là mộng à.
Cô choáng váng từ trên giường ngồi dậy, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một màu đen nhánh, không biết là đêm vừa buông, hay đã là sáng sớm.
Cô tiếc nuối trong mơ không thể cùng Anh trai chuyện trò nhiều hơn, xoay người lại thấy người mà cô đang nghĩ đến ngồi trên ghế salon trong góc phòng, mắt nhắm lại. Mi mắt lãnh đạm như hòa với ánh hoàng hôn trong phòng, cô vén chăn lên bước xuống giường, nhẹ nhàng đi tới bên anh.
“Dậy rồi.”
Cô chưa kịp đến gần, người đàn ông đang nhắm mắt liền lên tiếng.
Tiểu Hạ chân trần đứng tại chỗ, nhìn anh cười một tiếng, gật đầu.
Tiểu Hạ lúc tỉnh, rất hiếm khi không cười.
“Anh trai, anh trở về lúc nào vậy? Tại sao lại ngủ ở chỗ này, sao không trở về phòng ngủ?” Cô đã hạ sốt, lấy lại tinh thần một chút, dịu dàng nhìn anh, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Anh thì một câu cũng không trả lời, chỉ nói một câu trở lại trên giường đi.
Tiểu Hạ nghe lời trở về giường nằm, trơ mắt nhìn anh ra khỏi phòng, không khỏi cảm thấy một chút tiếc nuối. Anh luôn bề bộn nhiều việc, cô ở nhà cũng không thường xuyên nhìn thấy anh, mỗi lần thấy anh cũng muốn nói nhiều thêm mấy câu.
Một lát sau, Cố Hành Chấp trở lại, mang theo bác sĩ tới, sau khi bác sĩ kiểm tra qua, nói đã hạ sốt, rồi lại rời đi rất nhanh.
Lúc này đêm đã khuya, Tiểu Hạ ngủ một ngày, bỗng chốc cảm thấy không thể ngủ được.
Cô nói với Cố Hành Chấp: “Anh trai, anh đi ngủ đi, em không sao đâu.”
Anh ừ một tiếng, xoay người rời đi, sau khi cánh cửa đóng lại, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tiểu Hạ mới đầu ngẩn người một lúc, sau đó ngửi thấy mùi trên người mình. Cô đổ nhiều mồ hôi, trên người nhớp nháp khó chịu, kéo thân thể hơi nặng nề đứng lên, vụng về mở nước, bước vào bồn tắm tắm rửa.
Trong tiếng nước chảy róc rách, cô không nghe được tiếng bước chân, nghiêm túc kì cọ.
Nơi cánh cửa khép một nửa, Cố Hành Chấp cầm một ly nước đứng ở một nơi trong bóng tối.
Trong phòng tắm chiếu sáng ánh đèn, Tiểu Hạ nghiêm túc xoa xoa cánh tay, động tác ngây ngô ngốc nghếch mà chậm chạp, Anh đứng lẳng lặng một hồi, đặt ly nước lên bàn, rồi im lặng rời đi.
Không tới vài ngày, Tiểu Hạ lại khôi phục trạng thái tinh thần trước kia.
Bạch Tịch lần đầu đến Cố gia thăm cô, Tiểu Hạ nói với Bạch Tịch: “Tịch Tịch, hình như mình thích Anh trai rồi.”
“Ừ.” Thấy Bạch Tịch không hề ngạc nhiên, Tiểu Hạ còn nói: “Là kiểu thích của cậu và bác sĩ Mạnh đó nha, không phải là kiểu thích của tụi mình với nhau.”
Bạch Tịch hỏi cô: “Tiểu Hạ, cậu biết thích là gì không?”
Tiểu Hạ lắc đầu một cái rồi lại gật đầu một cái, không biết phải trả lời câu hỏi của Bạch Tịch thế nào.
“Mình không thể nói rõ ràng, nhưng mình có thể cảm giác được.”
Bạch Tịch cảm thấy Tiểu Hạ không hề biết, thế giới của cô quá đơn giản, nguyên nhân là sống trong viện mồ côi, cô chưa từng tiếp xúc với người bên ngoài, cùng sớm chiều sống chung với Cố Hành Chấp khó tránh sinh ra thiện cảm. Cô ấy không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn Tiểu Hạ rơi vào vũng bùn,
Vậy nên, sau này Bạch Tịch thường xuyên cảm thấy hối tiếc.
Không ai xem lời Tiểu Hạ nói là thật, bọn họ đều cho rằng Tiểu Hạ không hiểu gì cả.
Tiểu Hạ sẽ không che giấu sự yêu thích của mình, cô muốn chờ Cố Hành Chấp về, sau đó sẽ nói cho anh biết. Tuy nhiên từ sau khi cô khỏi bệnh, cô lại không gặp được Cố Hành Chấp. Phương quản gia nói anh đi công tác, cô gọi điện thoại cho Hà An, Hà An từ đầu đến cuối cũng không nói cho cô biết khi nào anh sẽ trở về,
Cô chỉ có thể chờ, chờ đợi dài đằng đẵng.
“Anh Hà An, khi nào Anh trai sẽ trở về, anh ấy rất lâu chưa về nhà, em có hơi nhớ anh ấy.”
“Tôi sẽ giúp phu nhân chuyển lời, chắc chắn cũng sẽ nói tình hình cho phu nhân biết.”
Tiểu Hạ ồ một tiếng thất vọng, lấy can đảm hỏi: “Vậy anh có thể để cho anh ấy nghe điện thoại không? Em muốn nói chuyện với anh ấy.”
“Xin lỗi, Cố tổng đang bận.”
Lại là câu trả lời giống nhau, Tiểu Hạ ấm ức nói tiếng cám ơn anh Hà An, rồi cúp điện thoại.
Lại một lần nữa nhận được điện thoại của Tiểu Hạ, Hà An nói với người trước mặt: “Là phu nhân.”
Cố Hành Chấp làm như không nghe, nói: “Hà An, việc gì nên làm thì làm đi.”
Hà An đã hiểu. “Vâng, vậy tôi đi sắp xếp,”
Sau khi Hà An đi khỏi, Cố Hành Chấp đứng lên đi tới bên cửa sổ. Anh có thói quen ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, sầm uất hay tiêu điều, cách một cánh cửa sổ, tất cả đều không liên quan tới anh.
Anh không cho phép mình hòa vào đó.
Tiểu Hạ trung bình một tuần sẽ khắc xong một tượng gỗ, đến khi cô đã hoàn thành tượng gỗ thứ tư vẫn không thấy Cố Hành Chấp về nhà.
Phương quản gia và mọi người dường như cũng đã quen với cảnh anh không về nhà một thời gian dài, cô hỏi tới thì không có lấy một người cảm thấy kì quái.
Tiểu Lan nói: “Thật ra ông chủ vốn dĩ cũng không thường xuyên trở về, có lúc hai ba tháng cũng không thấy người.” Trước kia có thể là vì mới vừa cùng Tiểu Hạ tân hôn, số lần trở về mới nhiều hơn, bây giờ có thể lại đi công tác.
Người trong nhà họ Cố đều biết, hôn nhân của Tiểu Hạ và ông chủ chẳng qua chỉ là có tiếng mà thôi.
“Lâu như vậy à.” Tiểu Hạ sau khi nghe xong cảm thấy lòng trống trải.
Vậy cô còn phải khắc xong bảy tám tượng gỗ nữa anh mới trở về sao? Lúc đó cũng sắp tới mùa đông rồi đi, cô có lẽ không đợi được tới lúc đó.
Tiểu Hạ khắc tượng gỗ tặng cho Cố Hành Chấp rất lâu, hôm nay vừa mới hoàn thành. Sau khi ông nội Phong qua đời, cô chưa từng dành nhiều thời gian để hoàn thành một tác phẩm như vậy. Cô có chút không đợi được vội vàng muốn đưa cho anh.
Nhưng anh lại không trở về, cô không biết đi đâu để gặp anh, ngay cả cơ hội nói chuyện điện thoại với anh cũng không có.
Tiểu Hạ mang tượng gỗ ra cửa, về viện mồ côi thăm viện trưởng Hạ, sau đó mang tượng gỗ cùng Tiểu Lan