Tướng quân không phải là kiểu người vương vấn không dứt, từ chối chính là từ chối.
Sau nhiều năm mỹ nhân vẫn dày mặt lặng lẽ bám theo hắn, hắn cũng hết cách.
Dù sao người kia là yêu, hắn là người.
Chỉ cần hồ ly không tổn thương đến tính mạng người nhà hắn, tướng quân cũng mắt nhắm mắt mở, không gọi pháp sư đến.
Lúc bốn mươi tuổi, sau tiệc sinh thần khách mời đi hết, cả phòng tịch liêu.
Mỹ nhân thừa dịp tướng quân say chuếnh choáng bèn hiện thân, nhẹ nhàng nằm bên chân tướng quân, gối đầu lên đùi nói chuyện với hắn.
Nói trước đây chúng ta thế nào.
Tướng quân dựa vào giường nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như đã say lắm.
Mỹ nhân nhẹ nhàng nói: “Trước đây chàng hỏi em tại sao không cho chàng trường sinh bất lão. Em nói mình nhát gan, không dám lấy bốn chín trái tim người.”
“Khi đó em còn cảm thấy, vì sao nhất định cứ phải làm chuyện thương thiên hại lý chứ, cứ bảo vệ chàng như thế, một đời một đời theo chàng, thực sự cũng tốt rồi.”
“Hiện giờ em mới hiểu được, vì sao trong tộc luôn có người muốn làm chuyện này, bởi vì… biến số quả thật khiến người khó có thể chịu được.”
Mặc trong lòng mang chút may mắn, cũng muốn cùng người yêu bên nhau ngàn năm vạn năm lâu dài muôn đời.
Tướng quân biết hồ ly bao năm như vậy, sớm đã nghe xong chuyện kiếp trước của hai người.