Tuổi hoàng tử hơi lớn một chút, hai người vẫn thân mật như trước.
Tiêu Thừa thích ôm người vào ngực, buộc y viết chữ.
Từ phía sau nắm chặt tay y rồi hai người cùng cầm bút, từng lần từng lần viết tên của hồ ly lên giấy.
Viết đến khuôn mặt mỹ nhân hồng hồng, hai cái tai nhòn nhọn cũng lộ ra. Đôi mắt phượng long lanh nước nhìn giấy trắng mực đen trên bàn, lại bị Tiêu Thừa thích làm chuyện xấu cầm tay viết nhiều lần “Hồ Ngọc Quý.”
“Đừng, đừng viết…” Y thực sự sắp chịu không được nữa, “Chàng muốn cười thì cứ cười đi… Đừng tiếp tục bắt em viết tên nữa…”
Tiêu Thừa đàng hoàng hôn nhẹ vào gò má mỹ nhân: “Này thì có gì mà cười chứ.”
Tuy là nói thế.
Sao lúc trước hắn vừa nghe thấy cái tên này lại yên lặng xoay người run rẩy vai.
Mỹ nhân chỉ nói mình gọi là A Ngọc, ánh mắt né tránh, tiếng nói nhỏ xíu.
Tiêu Thừa nhân tiện hỏi: “Tên thì sao?”
A Ngọc không chịu nói nữa.
Tên của y là do trưởng lão trong tộc đặt cho, trước đây chưa phát hiện có gì không thích hợp. Thư sinh lại là một người phúc hậu, đến cười cũng không có. Sau khi thành lão gia luôn miệng gọi Ngọc Quý Ngọc Quý, gọi đến là thân mật.
Tướng quân và công tử thì tuyệt đối không nói chuyện dễ nghe với y, chỉ biết y gọi là A Ngọc là đủ rồi, làm gì có tâm đi hỏi.
Cũng là cái tên vô lại thông minh này.
Truy hỏi nhiều năm, lúc trước ở trên giường bị bức ép nói ra.
Trên mặt Tiêu Thừa không để lộ ra, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Gần đây thích nhất là từng lần từng lần một nhắc nhở mỹ nhân tên là Hồ Ngọc Quý.
Thái độ xấu xa, tính tình hư đốn, cũng chỉ có A Ngọc mới có thể chịu được hắn.
Ban đêm ăn no quá, nửa dựa vào giường bắt đầu gọi: “Ngọc Quý ~”
“Ngọc Quý ơi ~”
Đôi tai nhọn của mỹ nhân run lên, giả vờ như không nghe thấy.
“Ngọc Quý ~” kêu thêm một tiếng, “Hồ Ngọc Quý à? ~~”
Tiêu