*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tịnh Hảo
Sau khi Vu Quy Dã tiễn cô giáo Rachel về, anh khiêng Daniel trở về nhà.
Chỉ thấy hai vợ chồng Vu Kinh Hồng và Tô Hòa tay trong tay đứng ở dưới lầu, khi trông thấy đứa nhỏ tròn tròn trên vai cậu, thì lửa giận của hai người liền bộc phát.
Từ trước đến nay hai vợ chồng luôn tự khoe “bằng cấp cao”, “thu nhập cao”, “IQ cao”, từ khi sinh ra cậu nhóc này, bọn họ đã đọc qua không 100 thì cũng 80 quyển sổ giáo dục trẻ em, đứa trẻ cũng đã được bốn tuổi rưỡi nhưng chưa từng bị đánh, ngay cả lần trước Daniel lấy trộm nhẫn kim cương của mẹ, Vu Kinh Hồng cũng chỉ phạt cậu bé không được ăn đồ ăn vặt trong vòng nửa tháng.
Nhưng hôm nay, chuyện Daniel lén bỏ trốn, cho dù xuất phát từ lý do gì, đều khiến hai vợ chồng vừa nóng vừa giận. Tô Hòa chính là một thư sinh văn chương, sức khỏe không tốt, tối nay huyết áp đột ngột tăng cao, suýt chút nữa phải uống thuốc trợ tim gấp. Vu Kinh Hồng càng tự trách mình không ngừng, nước mắt cứ rơi không dứt.
Vì để Daniel khắc sâu “giáo dục” không thể quên này, hai vợ chồng quyết định lần này tuyệt đối không buông tha cho cậu bé!
Đồ dùng đánh người đều là bọn họ tìm tạm bợ, Vu Kinh Hồng cầm chổi trong nhà, lúc đầu Tô Hòa nhặt một cành liễu khô cằn, dưới ánh nhìn chăm chăm của bà xã, anh đổi thành một nhánh cây thô.
Daniel không ngốc, nhìn thấy sắc mặt hung dữ của cha mẹ ở phía sau, lập tức gân cổ khóc lên.
Vu Kinh Hồng cả giận nói: “Đản Đản, con còn biết khóc sao? Con có biết tối nay có bao nhiêu người lo lắng cho con không? Cha mẹ chạy tới đồn cảnh sát cùng xem băng theo dõi, cậu và cô giáo Rachel tìm con khắp nơi, tất cả mọi người đều đang lo lắng cho con, mà con ngay cả một câu xin lỗi cũng không có?”
Daniel mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Xin... Thực xin lỗi, mẹ, lần sau con sẽ không lén trốn ra ngoài nữa...”
“Bây giờ nói xin lỗi đã muộn rồi!”
Daniel: “...” Mẹ nói mà không giữ lời mà!
Sau khi Vu Kinh Hồng xách cổ áo của Daniel, nước mắt cậu bé cứ chảy không ngừng, nước mũi nước miếng ào ào chảy một mạch xuống trong khăn quàng cổ.
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng trách cứ của mẹ hòa vào nhau, Tô Hòa khuyên cái này khuyên cái kia, thật sự không còn cách nào nữa.
Anh ấy cầu xin giúp đỡ từ người cậu nhỏ: “Quy Dã, em nói vài câu đi.”
Vu Quy Dã nhìn kịch hay từ nãy giờ, khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói: “Chị, khoan hãy đánh đã.”
Lông mày Vu Kinh Hồng dựng thẳng: “Em cũng muốn cầu xin giúp đỡ cho thằng nhóc này?”
“Không phải.” Vu Quy Dã vươn tay, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lấy khăn quàng cổ trên người Daniel xuống.
Tô Hòa & Vu Kinh Hồng: “...???”
Vu Quy Dã xếp khăn quàng cổ lại, cẩn thận cầm chặt trong tay: “Khăn quàng cổ này là của người khác, để lại nước mắt sẽ bị dơ.”
Daniel: “...???”
...
Khi Vu Quy Dã về nhà đã qua mười hai giờ, đêm nay chạy ngược chạy xuôi, thần kinh căng thẳng liên tục, mãi đến khi rửa mặt xong nằm trên giường, anh mới có sức lực lướt weixin.
Suy nghĩ một chút, anh gửi tin nhắn cho Yến Kỳ Vũ.
Quy Dã: Yến tiểu thư, cám ơn sự giúp đỡ của cô vào ngày hôm nay, tôi
đã đưa Daniel về nhà rồi.
Quy Dã: 【 chia sẻ hình ảnh - Daniel khóc】
Yến Kỳ Vũ lập tức trả lời weixin.
Tiểu Vũ Mao: Thật tốt quá, mọi người về nhà rồi à?
Quy Dã: Về rồi. Còn cô thì sao?
Quy Dã: Còn ở McDonald’s sao?
Tiểu Vũ Mao: Không có, tôi đã về nhà rồi. 0w0
Tiểu Vũ Mao: Nhà tôi thuê có canh cửa, mười hai giờ phải trở về.
Cửa chống trộm của nhà cho nhóm người thuê mỗi khi đến mười hai giờ khuya, đều sẽ khóa trái ở bên trong, quy định này và “cấm hút thuốc ở trong nhà”, “tắm rửa xong phải dọn sạch tóc ở cống thoát nước”, “dùng phòng bếp xong phải lập tức rửa chén” cùng in ra hết, dán vào trên tường ở cửa vào.
Bất đắc dĩ là, quy định này quản được người khác, nhưng không quản được A Dũng. A Dũng thường xuyên rạng sáng mới về nhà, đập mạnh cửa chống trộm tạo ra tiếng động lớn, Yến Kỳ Vũ ngủ ở phòng khách được ngăn vách từng bị đánh thức mấy lần.
Trước đó không lâu, cô đã đóng tiền thuê nhà một quý, cô hạ quyết tâm, chờ sau khi xong ba tháng này, cô nhất định sẽ nhanh chóng tìm căn nhà mới chuyển ra ngoài!
Quy Dã: Đúng rồi, khăn quàng cổ của cô ở chỗ tôi.
Quy Dã: Khi nào cô rảnh, tôi mời cô ăn cơm, thuận tiện trả khăn quàng cổ cho cô.
Quy Dã: Đương nhiên là chờ sau khi cô chạy bản thảo xong.
Quy Dã: ^_^ Lần này đừng có từ chối đấy.
Vu Quy Dã là con sói đuôi dài, mang khăn quàng cổ về nhà chính là tìm cái cớ để hẹn Yến Kỳ Vũ ra ngoài ăn cơm.
Với tính cách của Yến Kỳ Vũ, chắc chắn sẽ không đồng ý để Vu Quy Dã bỏ tiền ra, đến lúc đó khiêm nhường một phen, người đàn ông có thể mượn nước đẩy thuyền nói lời thoại kinh điển kia, “Như vậy đi, tôi mời cô ăn cơm, vậy cô mời tôi xem phim có được không?”.
Đáng tiếc là anh bàn tính rất kỹ, nhưng Tiểu Vũ Mao lại là người say mê công việc không thể dứt khỏi được.
Tiểu Vũ Mao: Không cần đâu, không cần đâu, khăn quàng cổ đó không đáng giá đâu.
Tiểu Vũ Mao: Tôi mua ở ngoài vỉa hè, có 30 thôi.
Tiểu Vũ Mao: Tôi mua cái khác là được rồi.
Tính toán kỹ càng của Vu Quy Dã bỗng chốc rơi lộp bộp xuống đất.
Tiểu Vũ Mao: Không thể trò chuyện được nữa, tôi phải chạy bản thảo rồi.
Quy Dã: Gấp như vậy à?
Tiểu Vũ Mao: Ừm, vốn dĩ hôm nay tác giả hợp tác với tôi sẽ gửi kịch bản tập hai qua cho tôi, nhưng anh ấy không có online.
Tiểu Vũ Mao: Cho nên tôi định xóa nét thô tập một trước.
Tiểu Vũ Mao: Xóa nét thô phải yêu cầu độ chuyên tâm, cho nên không thể tán gẫu ấy. ~~
Quy Dã:...
Quy Dã: 【 sờ đầu 】
Quy Dã: Chú ý sức khỏe, ngủ sớm một chút.
Tiểu Vũ Mao: 【 nắm tay 】 OK. Qua nửa tiếng nữa tôi sẽ đi ngủ.
Vu Quy Dã cúi đầu nhìn chiếc giường mềm mại dưới người,