Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tịnh Hảo

Tết Dương lịch ngày 1 tháng 1, vạn vật bắt đầu thay đổi hoàn toàn mới.

Mà một ngày trước đó, Yến Kỳ Vũ khéo léo từ chối đề nghị A Lâm mời cô “đêm không vế ngủ”, hiền lành nề nếp ở nhà một mình.

Trong phòng ngủ của cô không có TV, chỉ có một chiếc laptop mà cô dựa vào đó để sinh sống, bây giờ trên màn hình chiếc laptop đó đang phát tiệc chúc năm mới của đài nào đấy, mà Yến Kỳ Vũ lại ôm gấu bông rụt trong chăn, dựa lưng vào máy sưởi nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với mẹ.

Cô nói tiếng địa phương vừa nhẹ vừa mềm, như tiếng khóc chào đời của chim yến non. Cô là con gái một, một thân một mình ra Bắc dốc sức làm việc, cha mẹ không yên lòng về cô, thường cách hai ngày đều gọi điện thoại cho cô để báo bình an, tâm sự chuyện xảy ra xung quanh mình.

Mẹ ân cần hỏi cô: “Con gái, tối nay có đi chơi với với bạn không?”

Ánh mắt Yến Kỳ Vũ quét qua hộp đồ ăn mua ngoài chất cao trên bên cạnh bàn máy tính, chột dạ nói: “Đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn với bạn rồi ạ.”

“Vậy là tốt rồi, mẹ cứ lo lắng một mình con không biết chăm sóc cho bản thân mình...” Giọng mẹ mang theo vẻ u sầu, “Còn có con đừng mua mấy đồ vật trong nhà cho cha mẹ nữa, thuốc bổ, quần áo, còn chưa tính máy rửa bát, người máy quét rác gì đó, thật sự không cần đầu, sức khỏe của mẹ còn rất tốt, việc vặt trong nhà tự có thể làm được.”

“Đồ con mua cho cha mẹ, cha mẹ nhất định phải dùng!” Yến Kỳ Vũ lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc nói, “Bây giờ con có thể kiếm tiền rồi! Truyện tranh con vẽ có rất nhiều người thích, nếu số liệu tốt, tương lai còn có thể được thưởng nhuận bút đấy ạ.”

“Thật à?” Cha mẹ nào mà không hy vọng con mình có bản lĩnh, có chí khí? Giọng của mẹ Yến mang theo vẻ tự hào và vui mừng, “Mẹ chỉ biết con gái rất giỏi, cho dù không ăn cơm nhà nước, thì cũng sẽ sống không tệ so với anh chị họ của con.”

Mỗi nhà mỗi cảnh.

Từ bé đến lớn, yến Kỳ Vũ đều là đứa con có triển vọng nhất trong xấp nhỏ nhà họ, dáng dấp xinh đẹp thành tích lại tốt, nhu thuận hiểu chuyện, thường khiến đám anh chị họ đố kỵ.

Kết quả thì sao, chính là Yến Kỳ Vũ “nhu thuận hiểu chuyện” như thế, sau khi tốt nghiệp đại học lại “phản nghịch”! Cô không đi theo sự kỳ vọng của trưởng bối làm kế toán, mà bỏ hết tất cả chạy theo vẽ truyện tranh gì đấy!

Quyết định này là một việc mạo hiểm nhất, cũng dũng cảm nhất trong hai mươi mấy năm qua mà Yến Kỳ Vũ đã làm. Cô tiền trảm hậu tấu, không thương lượng với bất kỳ ai, dùng học bổng tích góp bốn năm nay mua một laptop tính năng không tệ và bản vẽ, bút vẽ, bỏ đi cơ hội lương cao, cứ như vậy vác hành lý rời khỏi nhà.

Mẹ Yến là một người phụ nữ truyền thống, cả đời bà cần cù làm việc, nghiêm túc chăm chỉ giúp chồng dạy con, tính tình dịu dàng, nhìn qua không cáu gắt và chủ kiến, nhưng chính như vậy nên bà là người duy nhất trong dòng họ ủng hộ Yến Kỳ Vũ theo đuổi ước mơ của mình.

Theo bà, con gái đã lớn, thời đại thay đổi, ai nói con gái chỉ thích hợp làm giáo viên, kế toán? Trên thế giới có tồn tại rất nhiều khả năng, quan trọng là bản thân có thử qua mới không hối hận. Ngay cả cha Yến cũng thuyết phục bà, “Con gái ở ngoài sống vất vả như thế, nếu ngay cả cha mẹ cũng không hiểu cho con bé, vậy không phải rất đáng
thương sao?”

Nhiều năm trôi qua như vậy, công việc của Yến Kỳ Vũ càng có chút khởi sắc, mỗi lần cô tiến bộ đều chia sẻ với mẹ, mỗi lần kiếm được tiền cô đều nóng lòng muốn tiêu tiền cho cha mẹ. 

Hai mẹ con nói qua nói lại, mẹ Yến còn vùa khóc vừa nói, bà vẫn rất lo cho cô, bà không cần con gái kiếm được bao nhiêu tiền, bả chỉ hy vọng cô có thể sống yên ổn.

Mẹ Yến đưa điện thoại cho chồng, sang một bên lẳng lặng lau nước mắt.

Cha Yến nhận điện thoại, ông là một người cha nghiêm khắc điển hình, lúc một mình đối mặt với con gái, trên người luôn có nỗi đau lòng trúc trắc nhưng rất chân thật, ông không giống với vợ có thể nói ra những lời thân thiết, chỉ có thể cứng rắn hỏi: “Mùa đông ở phương Bắc có lạnh không?”

“Không lạnh ạ.” Yến Kỳ Vũ cười nói, “Có máy sưởi rồi ạ. Đợi xuân năm sau con sẽ chuyển nhà mới, đón cha mẹ đến chơi.”

Nơi phương Bắc mà vợ chồng già cả đời từng đi qua chính là Thượng Hải, nói ấm áp họ cũng không nghĩ ra sẽ như thế nào. Thật ra Yến Kỳ Vũ đã sớm muốn đón họ qua đây ở một thời gian ngắn, nhưng trước đây không có tiền, bây giờ là không có chỗ ở, với tính tiết kiệm của cha mẹ, tuyệt đối sẽ không chịu ở khách sạn.

Cha Yến biết con gái ở nhà thuê chung với người ta, giọng điệu ngưng trọng bảo cô nhất định phải chú ý an toàn. Bây giờ thói đời rất loạn, cô là con gái độc thân một mình ở bên ngoài, nếu như gặp nguy hiểm sẽ không tốt lắm. Ông cứ lặp đi lặp lại nói, “Không thể không phòng bị người khác”, “Tiền bạc không được để ra ngoài”, Yến Kỳ Vũ nghe ông càm ràm nhưng không hề thấy phiền, mà chỉ cảm thấy ấm lòng.

“Cha muốn nói, sang năm con vẫn nên về nhà đi.” Cha Yến trầm giọng nói, “Dù sao không phải là vẽ tranh thôi sao, ở đâu cũng giống nhau, ở trong nhà còn có thể tiết kiệm tiền thuê nhà, cha mẹ thấy con cũng yên tâm...”

“Không được!” Yến Kỳ Vũ buột miệng nói ra, đợi đến khi nói xong hai chữ này, cô mới ý thức được mình quá đáng thật. Thật ra đề nghị của cha Yến rất tốt, nhưng cô nghĩ nếu như chuyển về quê nhà, từ nay về sau sẽ cách xa Vu tiên sinh ngàn dặm, trong đầu cô trống rỗng, chẳng quan tâm gì nữa.

Về phần tại sao nghĩ tới Vu tiên sinh sẽ rối loạn... Tuy cô không nói nên lời, nhưng trong lòng cứ u mê không hiểu.

Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể kiên trì giải thích với cha: “Về nhà vẫn không tiện lắm... Dù sao ban biên tập ở đây, hơn nữa tác giả kịch bản gốc của con cũng ở đây, ba người tụi con thường phải họp mặt.”

Mũi sắp dài ra rồi.

Yến Kỳ Vũ nhéo mũi mình: Cô học thói xấu thật rồi, đã bao lâu rồi cô chưa gặp thầy Điền Dã và chị Na Na rồi?

Cũng may cha Yến dễ dàng bị cô gạt, ông không hiểu công việc của cô, gần đây truyện tranh nhiều kỳ của con gái đăng trên mạng, ông đặc biệt tìm cháu trai giúp ông tải app xuống, cũng định xem thử, nhưng xem tới xem lui ông cũng không tài nào hiểu được. Ông không hiểu thứ tự của truyện tranh, cũng không hiểu tại sao người máy lớn phải 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện