Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!

Chương 12


trước sau

Nghe Thu nhi huyên thuyên thêm nhiều chuyện bát quái trong cung, bỗng Vận Phụng nhớ tới một người nào đó liền lên tiếng cắt ngang lời nói của Thu nhi:

-“ Thu nhi, hay em nói ta nghe về Nam Cung Vũ Họa đi, phụ hoàng từng nói rằng, ngài rất yêu thích hoàng tôn này… “ – Vận Phụng quả thực tò mò.

-“ CÔng chúa, chuyện về thế tử Trấn Lạc vương, Thu nhi cũng không biết nhiều. Thế tử được trao cho quân lệnh rồi đưa ra biên ải 10 trước và vừa trở về hôm qua giống công chúa nha! “ – Thu nhi thành thật trả lời.

-“ Đưa ra biên ải 10 năm trước sao?? “ – Vận Phụng có chút bất mãn, lúc đấy hắn cũng chỉ là một đứa trẻ đã phải đưa đi chịu khổ như vậy! 

-“ Phải nha công chúa. Cả tam quốc đều nói rằng, hoàng thượng sủng ái thế tử còn hơn cả 3 vị hoàng tử. Quả thực là sủng ái mà, 12 tuổi đã được trao cho quân lệnh, rồi suốt 10 năm lập bao nhiêu chiến công lẫy lừng cho Phượng Quốc như vậy, chắc chắn hoàng thượng càng thêm sủng ái ngài ấy đi. “ – Thu nhi không khỏi không che dấu được niềm ngưỡng mộ trên gương mặt nhỏ nhắn.

Sủng ái ư? Đẩy hắn đi chịu khổ như vậy là loại sủng ái gì đây? Thật khó hiểu! Nếu không nhầm thì vẫn sẽ có hiềm khích, những nghi kị giữa những người cầm quyền. Giống như Hàn Phiêu Phiêu nàng kiếp trước, quyền lực trong tay quả thực là không nhỏ, nên những mối hiềm khích tập trung nơi nàng càng không ít.

-“ Công chúa, chắc người chưa biết, thế tử Trấn lạc vương còn được tam quốc xưng tụng là “ Liệt Diễm Chiến Thần “ nha. Người nghe người sợ luôn đây! “

-“ Liệt Diễm sao? “ – Vận Phụng có chút khó hiểu.

-“ Ân! Một phần là vì tính cách của thế tử rất lãnh liệt. Nghe nói, những nữ nhân có ý đồ tiếp cận thê tử, đều bị ngài ấy âm thầm xử lí, chết như nào cũng không biết. Cho tới bây giờ, bên cạnh thế tử không hề có bóng dáng của nữ nhân, ngay cả một nha hoàn cũng không có. “

-“ HẢ? “ – hắn không phải là gay chứ??? ( tg: - - ừ, ổng gay nên mới hốt đứa ô môi như bà)

-“ Còn nữa nha công chúa. Phần còn lại là vì dung mạo của thế tử rất diễm lệ, rất câu hồn nha. Người ta nói rằng, thế tử thừa hưởng tới chín phần mỹ nhan của Tiên hậu ngày xưa! Mà Tiên hậu trước kia nổi danh khuynh đảo thế nhân ra sao, chắc công chúa cũng biết mà … “ – Thu nhi nhún nhún đôi vai gầy nhỏ.

Tiên hậu, quả thực Vận Phụng đã từng được nghe Tiên đế kể về, nhưng đa phần đều là kể về đức tính hiền từ, bao dung, thánh thiện hơn cả Phật Tổ của bà thôi. Còn tiên nhan của bà, thì Vậnn Phụng chưa từng được chiêm ngưỡng.

Nghĩ tới đứa hoàng chất Nam Cung Vũ Họa này, Vận Phụng chợt nhớ tới người thân kiếp trước. Kiếp trước, chỉ vì một tai nạn nàng liền thành đứa trẻ không mồ côi người thân. Ở kiếp này, cũng có chút may mắn hơn là còn có một người thân là hắn. Tuy Vận Phụng được sinh ra từ Phượng đản, cùng với Thượng Quan gia là không hề một chút liên quan. Nhưng Vận Phụng nợ Tiên đế một đoạn tình cảm, tình thân, nay Tiên đế đã băng hà, nàng liền dùng đoạn tình cảm, tình thân này trao cho con cháu thân sinh của Tiên đế đi. Còn về Thượng Quan Minh, so ra thì cũng là dòng dõi xa thôi. 

Nghĩ tới nghĩ lui, bất chi bất giác Vận Phụng nở một nụ cười nhẹ nhưng lại tỏa ra muôn vàn hào quang, khiến cho Thu nhi bên cạnh mất vài giây mất hồn. Quả thực là “ khuynh thiên “. Thảm nào, hoàng thượng lúc phân phó có dặn dò chính mình rằng, không được để người ngoài nhìn thấy dung nhan công chúa. Còn cả, trừ khi đi ngủ thì phải luôn nhắc nhở công chúa đeo lụa che mặt. Thiên aa~~, hoàng thượng là đang độc chiếm tiên dung thần mạo đây mà… Mà cũng đúng, dù là nam nhân nào thì cũng có lòng độc chiếm cái đẹp cho riêng bản thân mà thôi. Ích kỉ, quả ích kỉ mới là nam nhân.

Lay hoay mãi, Thu cũng giúp Vận Phụng chải được một kiểu tóc khác cầu kì mà “ sang chảnh “. Ngắm cái đầu tỉ mỉ của chính mình trong gương bạch, Vận Phụng nhăn mày:

-“ Thu nhi, có thể không chải đầu kì cục như vậy không? “ – nàng than vãn như đứa trẻ làm nũng.

-“ Không được! CÔng chúa, giờ người đã là nhất phẩm Khuynh Thiên công chúa cao cao tại thượng rồi, không thể làm qua loa để làm mất thân phận được!! “ – Thu nhi nghiêm nghị giảng giải.

-“ Vậy… Thu nhi, có thể giảm bớt mấy cái trâm cài không?? Đầu ta rất nặng!!! “ – lại làm nũng.

-“ Công chúa, người không thích bộ kim quang này sao? Vậy nô tì đổi bộ khác! “ – Thu nhi nhanh tay gỡ bộ kim quang đang cài trên tóc Vận Phụng.

Thiên aa~~, nàng là muốn giảm bớt chứ không phải đổi nha. Vận Phụng nhanh tay hơn, ngăn cản đôi tay Thu nhi đang làm hành động muốn cắm bộ trâm khác lên tóc nàng, giọng nói có chút ảo
não:

-“ Thu nhi, em tha ta đi! Được rồi, để ta tự cài đi! “ 

Nói rồi, Vận Phụng đưa mắt, lia qua một hộp to kim quang lấp lánh chói mắt trên bàn, lòng thầm mắng toàn đồ dung tục. Lựa đi lựa lại, Vận Phụng cuối cùng cũng tạm vừa ý với hai chiếc trâm vàng đơn giản. Một chiếc được chế tác theo hình một đóa mân côi nở rộ, phần nhụy hoa lại được gắn một viên chân châu kim quang. Chiếc còn lại chỉ là một thân nhẵn nhụi, đầu trâm lại gắn với một sợi chân chây nhỏ, dài chạm vai, đung đưa qua lại. Trông hai cây trâm khác nhau nhưng cứ như là cùng chung một bộ. Cắm trâm hoa bên trên, trâm chân châu bên dưới, phần tóc phi thiên còn lại cũng chỉ đính rải rác những hạt châu kim quang đơn giản. 

Đến phần thoa son kẻ mày, Vận Phụng lại lắc đầu từ chối. Da dẻ nàng vốn trắng tựa tuyết nên cũng không cần phủ phấn, càng cố phủ chỉ càng khiến độ mịn màng thêm thô kệch. Thu nhi chỉ đành kẻ cho nàng chút mày, chút mắt nhàn nhạt vì dù gì lát nữa, đôi mắt đôi mày của công chúa cũng phỉa che lại thôi nha. Thu nhi lại điểm chút mà hồng, lại to chút thêm son hồng phơn phơn cho Vận Phụng. Mọi thứ đều chỉ nhàn nhàn.

Thu nhi nhìn mỹ nhân trong gương thầm cười, công chúa không chỉ mỹ mạo mà tính tình cũng thật sự dễ chịu, nàng không tham trang sức, trưng diện như các quý phi các, chỉ đơn giản như vậy cũng đủ đáng yêu rồi.

Cuối cùng là lựa y phục. Vận Phụng nhìn một lượt những y phục nhất phẩm cho công chúa mà đau đầu. Quá rườm rà, quá hoa hòe, quá nặng rồi. Chán nản, cuối cùng đành lôi hòm đồ của chính mình từ Tiên Lĩnh sơn đem ra lựa.

Nói cũng thật kì lạ, kiếp trước, nàng vốn không thích mặc quần áo màu quá nổi, vì đứng ở cương lĩnh CEO tập đoàn thế giới nên thời trang cũng chỉ có vài màu như đen, trắng, xám xanh. Nhưng từ khi đến thế giới này, nàng đâm ra rất thích màu cam, mà dần dà còn thích màu đỏ thẫm của vườn hoa mân côi mà Nghiêm Nghiêm trồng. Vì đỏ thẫm quá nóng mắt, nên Vận Phụng lựa chọn y phục mày chanh nhạt. Đôi lúc chính nàng còn cảm thấy màu sắc này rất tươi tắn cũng rất ngọt ngào đi.

Vận lên mình bộ y phục mà chanh nhạt hàng ngày, Vận Phụng mới cảm thấy bản thân mình trở lại. Đủ năng động, đủ sức sống, đủ ngọt ngào rồi. Vận Phụng lại ngắm nghía chính mình trong gương bạc từ đầu đến chân. Dù chỉ là thay đổi kiểu tóc cầu kì hơn một chút, trang sức cũng đắt giá hơn một chút nhưng nàng dường như không còn nhận ra chính mình nữa. Mỹ nhân trong gương cũng thật quá khuynh đảo tâm can rồi đi!! ( tg: bả tự luyến:’D bổn tác giả chỉ là con viết lời chân thật). 

-“ Công chúa, để nô tì giúp ngài đeo lụa! “ – Thu nhi đã cầm sẵn mảnh lụa trắng nhỏ trên tay.

-“ ÂN! “ – Vận Phụng vui vẻ chấp thuận.

Trước khi đi, Nghiêm Nghiêm tặng nàng chiếc khăn lụa trắng này. Y nói rằng, ở nơi nhân gian này có rất nhiều thứ dơ bẩn, không sạch sẽ, không đứng đắn, nên y mới đưa nàng chiếc khăn này để che đi đôi mắt nàng, để bảo vệ đôi mắt nàng không bị vấy bẩn ( tg::v tất cả chỉ là dối trá). Y còn nói, y không thể ở bên nàng, bảo vệ nàng nên y muốn chiếc khăn này thay y bảo vệ nàng, bên cạnh nàng.

Vận Phụng từ nhỏ đã được Hàn Nghiêm nuôi dưỡng nên mọi điều y nói, nàng đều nhất nhất nghe theo, nhất nhất làm theo. Vậy nên Hàn Nghiêm nói, muốn nàng đeo, nàng liền đeo. Tình cảm Vận Phụng dành cho Hàn Nghiêm, dường như là một sự tôn thờ, yêu kính vô pháp vô thiên vô luân thượng ( tg: nam9 chưa còn chưa xuất chinh đã có đối thủ rồi:V).

Đeo lên chiếc khăn lụa trắng, tuy có thể thấy mờ mờ sau một màu trắng, nhưng Vận Phụng vẫn cần người nắm tay dìu đi. Khẽ đưa tuyết noãn ngọc thủ lên, liền nhận thấy một bàn tay nhỏ nhắn khác đỡ lấy. Là tay cả Thu nhi, tuy mịn màng nhưng những vết chai sần do luyện kiếm vẫn không thể che dấu được.

Cửa lớn tẩm điện mở, rồi cửa lớn tẩm cung mở. Một chủ tử cao quý bước ra, cũng chính là một cuộc đời mới mở ra. Lộ An cung tất thẩy nô tài nô tì đều quỳ rạp người trên đất, miệng không ngừng hô lớn “ Khuynh Thiên công chúa thiên phúc, thiên thiên phúc!! “. 

#Airen.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện