Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!

Chương 35


trước sau

Sáng hôm sau, trong tẩm cung của Lộ An Cung. Trong phòng ngủ của Vận Phụng, Thu nhi từ tốn rót hai ly trà thượng hạng, hương khói tỏa nghi ngút biểu hiện mới pha rất đậm đà. Một ly cho Khuynh Thiên công chúa… ly còn lại là cho vị mỹ thiếu niên vận lục bào đối diện nàng…

Y ngồi đối diện nàng, nâng ly trà, hít hà mùi thơm man mát, đôi con mắt đã cong thành hai vầng trăng khuyết, thực thỏa mãn đi? Nhâm nhi ly trà bên môi đỏ, Thượng Quan Mộ không ngừng khen ngợi “ trà ngon “.

Vận Phụng vốn không thích cái gì mà thưởng trà, thưởng hoa, liền trực tiếp, đưa lên môi uống một ngụm coi như tráng miệng, thấm giọng! Đặt lại ly trà lên bàn, Vận Phụng nhẹ giọng hạ lệnh để Thu nhi lui ra canh ngoài cửa, chính mình thì nhanh chóng lấy lại phong thái của kẻ cao cao tại thượng Hàn Phiêu Phiêu trong nháy mắt.

Qua một tầng bạch lụa mỏng manh, nhìn Thượng Quan Mộ vẫn không ý muốn lên tiếng trước, nàng cũng không ngại ra uy cất lời trước:

“ – Ta cũng phải người thích vòng vo nên trực tiếp nói thẳng. Đáp lễ là cái cớ, hôm nay ta muốn kính nhờ Tam hoàng tử một chuyện! “

Nghe ra ngữ điệu nghiêm túc đầy xa lạ của nàng, Thượng Quan Mộ nổi lên chút tò mò, liền không nhanh không chậm, đặt ly trà xuống bàng, đáp lại với giọng điệu lả lơi không rõ chính kiến:

“ – Tiểu hoàng cô, mới sáng ra sao ngài đã làm mặt nghiêm trọng như vậy đây?? Mộ nhi thực bất tài không biết ngài có gì cần phân phó, Mộ nhi nhất định giúp ngài hoàn thành!! “

“ – Tam hoàng tử quá lời. Bất quá ta cũng không vòng vo. Qua chuyện xảy ra ngày hôm qua, ta chính là hướng Tam hoàng tử muốn mượn ám vệ! “

Tâm Thượng Quan Mộ khẽ động tâm! Nhưng điệu bộ lả lơi thật không có chút biến hóa, vẫn làm như nhăn nhó đối đáp:

“ – Tiểu hoàng cô, có phải coi trọng Mộ nhi quá rồi không?? Trong cả đại lục này kẻ nào chẳng biết Mộ nhi là vị hoàng tử không tiền đồ nhất đây? Thì lấy đâu ra ám vệ để cho ngài mượn? Mà dù có thì cũng chỉ là hạng tép riu không đáng bận tâm rồi… Haizzz “

“ – Thật vậy sao? Thế chẳng phải là Tam hoàng tử vốn nên chết từ trong bụng mẹ rồi đi?? Hừ, dù gì đây cũng là hoàng cung, chứ đâu phải gia môn quan viên này nọ? Một cái hoàng tử phế vật cũng chính là một hậu họa. Tỉ muội Kim gia kia sao lại ngu ngốc tới mức để ngươi sống tới tận bây giờ đây?? “ – Vận Phụng không nhanh không chậm hỏi mà như khẳng định phản bác.

Quả thật thán phục! Nàng như vậy chỉ là một tiểu nữ nhi vậy mà có thể nhìn thấy hắn, nhìn thấy cả những kẻ khác. Đúng như nàng nói, hai vị nương nương Kim gia kia chính là hai nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, chính bản thân hắn trước đây cũng suýt mất mạng vì các nàng. Ngay cả mẫu phi của hắn cũng chính là bị hai ả ta hại thành ra như vậy… Bao nhiêu năm qua, Thượng Quan Mộ hắn sống chính là dưới sự bảo bọc của …. Nam Cung Vũ Họa. Nếu nói hắn có ám vệ thì cũng là ám vệ do A Họa ca điều tới. Mặc dù những ám vệ đó tuân lệnh phục tùng Thượng Quan Mộ nhưng chủ nhân chân chính của bọn chúng vẫn là vị biểu ca kia! Thực không biết có nên đồng ý với nàng không đây?

Thấy Thượng Quan Mộ im lặng, đáy mắt không giấu diểm nổi rằng y đang suy tư về điều gì đó? Nhưng dù là điều gì thì Vận Phụng cũng nắm chắc được rằng chính mình đã nói trúng. Nên cũng không gấp gáp ép buộc hắn nhận lời. Muốn làm một cuộc giao dịch, thì cũng là cần đầu óc suy tính lợi hại. Mà cuộc giao dịch này giữa nàng với Thượng Quan Mộ vẫn còn thiếu chính là lợi ích đôi bên. Nhìn thấy sự giằng co trong suy tư, ánh mắt không ngừng nhìn ly trà của Thượng Quan Mộ, Vận Phụng chỉ nhè nhẹ cất lời:

“ – Dĩ nhiên, nếu Tam hoàng tử chịu giúp ta, cộng cả ân huệ ngày hôm qua vào, ta liền trả cho ngươi một cái ân.”

“ – Trả ân? “ – y khó hiểu nhìn nàng.

Nàng nhỏ bé như vậy thì có thể làm gì báo đáp ân tình của y? Ngoại trừ … sự dung túng của Phượng đế. Nhưng Thượng Quan Mộ hắn vốn không tham gia triều chính thì cần gì cái sự dung túng này!

Vận Phụng cũng không để hắn đợi lâu, nàng lãnh đạm đáp:

“ – Ta nghe nói Hiền phi nương nương từ sau khi sinh hạ Tam hoàng tử thì thân thể bỗng trở nên yếu nhược khó tả. Thời gian nàng nằm trên giường gấp bội thời gian nàng ngồi… có đúng hay không? “

“ – Phải! Tiểu hoàng cô ngài có thể chữa trị cho mẫu phi sao? “ – Thượng Quan Mộ nghe ý tứ của nàng bỗng trở nên gấp gáp.

Nhìn thấy được trong đôi mắt hắn là một mảng đầy mong chờ đối với nàng, Vận Phụng cũn lãnh đạm thừa nhận:

“ – Tuy ta không thể nắm chắc sẽ trị khỏi hoàn toàn cho Hiền phi nương nương, nhưng ta có thể cam kết chữa khỏi một nửa bệnh tình của nàng ta… Ít ra, sau này nàng ta có thể đứng lên đi lại như người bình thường, hơn thế cũng có thể cùng A Minh sinh thêm cho người một, hai tiểu đệ tiểu muội … “ – nàng chính là đang cho hắn một lời hứa chắc chắn!

Nghe Vận Phụng nói vậy, Thượng Quan Mộ lập tức tiến tới, quỳ “ rụp “ bên chân nàng, ngay cả đầu cũng cúi ngầm đầy thành khẩn nói:

“ – Tiểu hoàng cô, Mộ nhi đời này không có tâm nguyện gì, chỉ mong mẫu phi nữa đời còn lại có thể khỏe mạnh sống qua ngày. Nếu người có thể giúp mẫu phi chữa trị một nửa tốt như vậy thì Thượng Quan Mộ ta bằng lòng làm trâu ngựa cho ngài… “ 

Chính là hắn đang gấp gáp, tâm nguyện của hắn bao năm sắp thành sự thật! Hắn chính là một lòng cảm kích nàng dù cho Vận Phụng còn chưa xuất thủ. Hắn chính là đang một lần nữa tin tưởng nàng vô điều kiện! Hắn cũng chính là khong hiểu vì sao chỉ nghe ngữ khí của nàng chắc chắn như vậy liền khiến tâm hắn dao động kịch liệt. Hắn tin nàng sẽ không để hắn phải thất vọng … chí ít là lần này!

Thấy hắn bất ngờ quỳ bên chân chính mình, Vận Phụng cũng không có ý định sẽ đỡ hắn dậy. Sau mảnh bạch lụa, nàng chỉ nhàn nhạt đưa đôi con ngươi thâm thúy ấy nhìn thiếu niên kia chân thành, như cầu khẩn nàng vậy thôi.

Thật lâu sau đó, Vận Phụng mới từ tốn lên tiếng:

“ – Tam hoàng tử, trước ngồi lên đi! Giao dịch của chúng ta còn chưa nói đã thành giao… “

Nghe ra sự lạnh nhạt trong câu nói của nàng, tâm Thượng Quan Mộ không ngừng rung lên từng hồi… Phải, nàng hôm nay đối hắn thật xa lạ làm sao. Nàng của hôm qua không phải như vậy… Không
lẽ đây mới là sự chân thật của nàng? 

Lặng lẽ ngồi lại vị trí, cất giấu đi những tò mò trong thâm tâm, thay vào đó hắn lại đưa đôi mắt đầy quyết liệt nhìn nàng, không đầu không cuối hỏi:

“ – Ngài cần bao nhiêu người? “

“ – Hiện tại ta không cần nhiều, 10 người là đủ. Nhưng ta muốn tự chọn lựa! “ – nàng chính là ngạo nghễ như vậy.

“ – 10 người? Ngài không sợ bọn họ sẽ trở mặt mà mật báo thông tin cho ta sao? “ – Thượng Quan Mộ cố ý thăm dò tâm ý.

Vận Phụng chỉ cười lạnh, từ tốn đáp:

“ – Tam hoàng tử vốn không tham dự triều chính, thà là để ngươi nắm hành tung cũng vẫn hơn là để những kẻ có tâm kế khác nắm được! Ngươi nói xem… có được hành tung của ta ngươi làm được gì với nó? “

Nhóc con! Lão nương ta chính là sống hơn 40 năm rồi, chẳng nhẽ có thể để ngươi nắm được ư? Bớt mơ mộng!

“ – Hahaha “ – Thượng Quan Mộ bật cười sang khoái, lại đối nàng – “ Tiểu hoàng cô đủ can đảm! Đã bị ngài nhìn thấu. Hành tung của ngài quả thực không có lợi với Mộ nhi. “

Thiên aa~, Thượng Quan Mộ hắn là chính diện là người của Nam Cung Vũ Họa mà vị biểu huynh này vốn cũng đối lập với mọi thực lực trong triều đình, ngay cả với Phượng đế cũng là không chung một thuyền. Thượng Quan Mộ hắn có được hành tung của nàng cũng chỉ có thể bẩm báo với Nam Cung Vũ Họa mà cái tên mặt than này vốn có để ý vị hoàng cô này hay không thì vẫn chưa thể nói trước. Nhưng dù là có hay không thì đối với nàng, Nam Cung Vũ Họa cũng không thể làm ra chuyện thâm hiểm gì. Cũng như nàng, chắc chắn không thể làm ra chuyện gì tổn hại tới Nam Cung Vũ Họa. Dựa vào đâu sao? Thượng Quan Mộ hắn cũng không biết aa.. hahha~ chỉ là trực giác nói với hắn thế! 

Nhưng Thượng Quan Mộ vẫn cần một lời cam kết từ nàng, liền đối nàng rất nghiêm chỉnh nói:

“ – Ngài quả thực thông tuệ. Nếu đã là người thông minh thì cũng hy vọng sau này ngài không làm điều gì tổn hại tới A Họa ca! Nếu không… hoàng chất thật sự sẽ không biết có thể hay không huyết nhục báo thù cho y!! “ 

Không phải một lời đe dọa hay cảnh báo! Hắn chính là đang hướng nàng cầu một cái đảm bảo đi.

Nghe tới Nam Cung Vũ Họa, ngọc thủ nõn nà của Vận Phụng có hơi siết lại… Nàng sao có thể gây tổn hại cho Nam Cung Vũ Họa đây? Nàng trở lại đây cũng chính là vì hắn, vì trả lại cái ân tình của Tiên đế, chính là muốn bù đắp cho hắn những phần tình cảm mà nàng đã nhận ‘ chùa ‘ 16 năm nay…

Nhưng …… nếu một này nàng thực sự phải làm tổn hại hắn thì sao đây? Phải làm sao đây?... Nàng cũng không biết! Nhưng trước mắt lúc này:

“ – Được! Thượng Quan Vận Phụng ta hôm nay lấy danh nghĩa là công chúa của Tiên đế ra thề! Dù có xảy ra chuyện gì, bổn công chúa nhất định sẽ không tổn hại tới Nam Cung Vũ Họa! “

Là một lời thề, không còn là một lời hứa, vượt xa cả một lời cam đoan.

Nghe vậy tâm Thượng Quan Mộ lại dâng lên một cảm xúc khó tả! Có thứ gì đó đang tiếc nuối… Lại rất thỏa mãn… Nhưng một tia lung lay vào lời thề của nàng lại không hề có. 

Thượng Quan Mộ nghiêng người, chắp tay trước đối nàng hành lễ:

“ – Tạ ơn công chúa thành toàn! “

“ – Không cần lại tạ ơn! Chúng ta chỉ là giao dịch, coi như việc này liền thành giao! “ – nàng vẫn lãnh đạm đối hắn chỉ như một vị khách hàng, như kiếp trước.

Nhưng Thượng Quan Mộ lại không muốn cái sự xa lạ như vậy! Gỡ bỏ sự nghiêm túc mới rồi, trở lại là kẻ phong hoa tuyết nguyệt thường ngày, hắn không ngại ngần đưa đôi mắt hoa đào hướng nàng đề nghị:

“ – Tiểu hoàng cô à, ngài có muốn thường xuyên được ra ngoài không? “

“ – Ân? “ 

“ – Hay ngài chuyển tới phủ của Mộ đi! Mộ nhi ở đó một mình, thật nhàm chán… “

“ – Vậy sao? “

“ – Phải! Mộ nhi mặc dù thực phong lưu đa tình đi, nhưng quả thực trong phủ rất trống rỗng, không lấy một nữ nhân, nha hoàn cũng chỉ có vài người nên thực nhàm chán… “ – hắn ra sức làm mặt nhàm chán đối nàng.

“ - ……. “ – Vận Phụng chỉ yên lặng không đáp.

“ - Ngài chuyển ra ngoài liền có thể ngày ngày đi dạo trong thành. Nhân tiện có thể trực tiếp chọn ám vệ trong phủ? Như vậy cũng sẽ không gây động tĩnh gì lớn đi. “

Nghe hắn đề nghị, Vận Phụng cũng trộm suy tính thiệt hại. Quả thực nếu cứ ở mãi trong hoàng cung, thì không chỉ tai mắt của Phượng đế mà ngay cả hai vị nương nương kia thậm trí là ba ngàn tai mắt cũng có, luôn nhìn chằm chằm bắt lỗi nàng…. Cuộc sống thật khó khăn……

“ – Được! Ta sẽ thương lượng lại cùng phụ hoàng ngươi chuyện này. Còn về mẫu phi ngươi, hôm sau sắp xếp ta liền tới! “

Dứt lời, nàng liền kêu Thu nhi trở vào tiễn khách! Rất lễ phép hành lễ cúi người đối Vận Phụng, trước khi đi Thượng Quan Mộ cũng không quên gây chuyện, thả lại cho nàng một vấn đề khác:

“ – À đúng rồi tiểu hoàng cô! Lúc nãy Mộ nhi tới đây có đi qua Tàng Thư các của hoàng thượng. Thật không hiểu sao lại thấy Kim tể tướng quỳ trước cửa rất thành khẩn nha. Nghe đâu là đang nhận lỗi cùng hoàng thượng nha. Ha ha.. không biết bây giờ có còn đang quỳ không đây!!! “

Thượng Quan Mộ quả thực thật cao hứng.!

Thu nhi cung kính tiễn Thượng Quan Mộ, trong phòng chỉ còn lại mình Vận Phụng suy tư.

Nhận lỗi với A Minh??? À… Hình như sáng hôm qua chất nữ nhà lão ta đắc tội với chính nàng đi?? Nay là đi thỉnh tội đây nha… Hắc hắc! Có ý tứ. Lão hồ ly này là vì biết không thể trực tiếp cầu tình từ nàng hay là vì thể diễn lão ta quá lớn trước một con nhóc như nàng nha? Dù gì cũng là thỉnh tội, nhưng đi thỉnh với hoàng đế lại có vẻ bớt gian lao hơn đi? Nếu vậy thì chắc giờ này vẫn đang quỳ đi, dù sao cũng cần tìm A Minh thương lượng, đành thuận tiện cùng lão ta ngoạn một lát mới được!!!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện