=3=. Quay lại với Phượng Quốc.=3=
Giữa viên Thượng uyển, vẫn trong làn xôn xao không ngớt, những nghi kị nổi lên khiến lòng người càng không yên. Bỗng từ đám quần thần, một bị quan nhân bước ra. Trông lão nhân này tuổi đã ngoài 50, mái tóc đã bạc gần hết, với những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt để chứng minh cho những bão tố lão đã trải qua trong cuộc đời là không hề ít. Là trang phục của tể tướng, tóc tai gọn gàng, quả thực là mẫu mực. Lão nhân bước ra đối lễ với Phượng đế, cung kính lên tiếng:
-“ Hoàng thượng, theo thần thấy vẫn chưa thuyết phục! Dù kia là di chiếu của Tiên đế nhưng vẫn có thể là giả? Thần kính mong hoàng thượng suy xét kỹ hơn? “ – lời Kim Trục vừa nói nghe như kẻ trung quân, nhưng lại cố ý tát vào mặt đoàn người của Tiên Lĩnh sơn.
Phượng đế tỏ vẻ có chút suy tư liền đáp:
-“ Tể tướng nói cũng có lý! Không biết các vị có vật gì khác để chứng minh thân phận của vị cô nương đây? “ – Thượng Quan Minh cố ý dùng là “ cô nương “ để biểu đạt bản thân hắn cũng không tin nàng là công chúa.
Nghiêm Phất nghe vậy liền nhanh tay, vỗ ngọc thủ hai tiếng “ bốp, bốp “. Lập tức đằng sau lưng bọn họ liền xuất hiện thêm hai hàng bạch y nam nhân, tay khiêng ba chiếc hòm lớn, hòm nào cũng to cỡ một người chui vừa. Hòm được đặt xuống, Nghiêm Phất đanh giọng nói:
-“ Đây là ba chiếc hòm chứa đồ dùng của tiểu công chúa. Chắc các vị vẫn còn nhớ, khi Tiên đế còn tại thế, thường hay xuất cung vào ngày thất tịch là mồng 7 tháng 7 âm để tới chùa Hộ Quốc lại Toại Sơn cầu phúc. Cũng là từ 16 năm trước, khi Tiên đế có tiểu công chúa đây, cũng là ngày thất tịch năm đó, ngài đã có duyên gặp được sư phụ và gửi gắm nàng tiểu công chúa cho y. Và cũng từ đó, các năm tiếp theo, Tiên đế không chỉ đến chùa Hộ Quốc ngày mồng 7 tháng 7 để cầu phúc mà còn là đi thăm tiểu công chúa của y. Mỗi năm, Tiên đế lại mang một báu vật khác nhau tới để làm quà tặng cho tiểu công chúa. Nên trong chiếc giương đầu tiên này, chính là 11 món bảo vật được Tiên đế làm quà tặng cho tiểu công chúa. Nếu không tin, các ngươi cứ tự nhìn kiểm chứng! “
Dứt lời, Nghiêm Phất, bật mở nắp hòm đầu tiên. ÁNh sáng từ bên trong phát ra, khiến đồng loạt những kẻ đang chăm chăm nhìn cũng phải mù. Khương công công vội vã đi tới bên chiếc hòm được mở, chỉ liếc mắt một cái liền khiến lão công công như hắn cũng khẽ rùng mình. Trên khuôn mặt già nua không kìm nén nổi ngạc nhiên và hoài niệm. Khương công công là người đã theo hầu bên Tiên đế, việc gì lão cũng biết, chỉ riêng việc về tiểu công chúa này là lão chưa từng được nghe. Nhìn kỹ những vật phẩm trong hòm một hồi, Khương công công cao giọng đọc lên một cái danh sách:
-“ Một áo choàng lông huyết hồ. Một bộ kim quang Tiên Nữ Tán Sắc. Một chiếc vòng tay lưu ly ngũ sắc. Một đoản sáo lục ngọc. Một chiếc bạch ngọc bảo tiên phiến. Một chiếc huyền ngọc tử linh trâm. Một viên ngũ sắc dạ minh châu. Một viên Huyết Lệ Chi Phúc. Một chiếc Kim Ti Y. Một đoản kiếm Vô Tự. Và …. Và … “ – Khương công công bỗng ngập ngừng.. – “ Và … một lệnh bài miễn tử! “
-“ Hả?!!! “
-“ Sao có thể chứ?!!!! “
-“ Thiên aaa!!! “
Khương công công dứt lời, toàn trường thực sự là trấn động, như thể có một hòn đá rơi xuống đầu họ cái “bùm”!!!
Áo choàng huyết hồ cùng bộ kim quang Tiên Nữ Tán Sắc còn có chiếc vòng tay lưu ly ngũ sắc vốn là nữ trang của Tiên hậu, nay lại nằm trong tay một tiểu công chúa.
Chiếc đoản sáo lục ngọc cùng bạch ngọc tiên phiến cả Kim Ti y còn có đoản kiếm Vô Tự đều là của Tiên đế khi xưa vẫn luôn mang bên mình, nay cũng ở trong tay một tiểu công chúa.
Những vật như huyền ngọc tử linh trâm, ngũ sắc dạ minh châu, huyết lệ chi phúc, đều là những cống phẩm vô giá nhất của các nước ngoại giao nhân các kỳ sinh thần của Tiên đế, vậy mà cũng ở trong tay nàng đi?
Nhưng những thứ trên đều có thể nhắm mắt bỏ qua, có thể nói là giả. Nhưng vật đáng nói ở đây là “ lệnh bài miễn tử ”!!! Quả thực không thể làm giả!. Nếu đã là thật thì vị công chúa đang ngủ kia, chắc chắn là thật đi!..
Bàn tán bàn tán lại bàn tán! Xôn xao xôn xao lại xôn xao. Kẻ nào kẻ nấy giờ đều tập trung vào sắc mặt một người, chính là hoàng thượng của bọn họ. Thượng Quan Minh vẫn yên lặng, mặt không chút biểu cảm Ngay cả Nam Cung Vũ Họa, người nên vui mừng nhất vì tìm thấy một thân cô cô của chính mình, nay lại càng thêm tĩnh lặng. Một ly trà rồi lại một ly trà trôi qua. Đoàn người từ Tiên Lĩnh sơn vẫn không hề nhúc nhích, Nghiêm Phàm Nghiêm Phất vẫn giữ trên khóe môi một nụ cười hòa ái, cùng im lặng như chờ đợi. Cuối cùng vẫn là Phượng đế lên tiếng trấn áp:
-“ Thật ngại quá! Trẫm thất thố rồi! Nhân đây cũng là tiệc tẩy trần cho thế tử Trấn Lạc vương là là tiệc chào đón Khuynh Thiên công chúa trở lại. Để tỏ lòng cảm kích, trẫm kính các vị một li. “
Dứt lời, Thượng Quan Minh nâng ly rượu, uống cạn! Bá quan quần thần trông thấy, đều tinh ý, nâng chén đối đoàn người của Tiên Lĩnh Sơn, không ngớt “ cảm tạ, cảm tạ! “. Rồi lại đối Phượng đế “ Chúc mừng, chúc mừng “. Mắt cười miệng cười cứ như là tìm thấy người thân của chính mình đi.
-“ Quả là song hỷ lâm môn! Thần kính hoàng thượng, cũng kính thế tử Trấn lạc một li. “
Người nói là Ngô Trọng – Ngô tướng quân. Y nâng li rượu đối
hoàng thượng cùng đối Nam Cung Vũ Họa đang âm trầm, rồi uống cạn. Kính qua kính lại, lúc này Nghiêm Phàm mới lên tiếng:
-“ Thất lễ, thất lễ. Tiên Lĩnh sơn đã đem trả công chúa đúng ước hẹn. Mà gia sư của chúng ta cũng có vài lời nhắn nhủ riêng với Phượng đế! Không biết ngài có sẵn lòng cùng chúng ta đàm luận chút không? “ – Nghiêm Phàm rộng lượng mở lời.
Là có ý kêu ngươi bãi tiệc nha. Ở đây thật ồn ào, sẽ khiến Phiêu Nhi của chúng ta thức dậy mất. Hayaa.
-“ Được! Giờ cũng đã muộn, các ái khanh đều lui về nghỉ ngơi đi, mai còn phải thiết triều! “ – Phượng đế không ngần ngại đuổi khách.
-“ Phụ hoàng!!! “ – Thượng Quan Miên có chút bất mãn.
-“ Các con cũng lui về nghỉ ngơi đi. Cả A Họa nữa. Hôm nay cũng muộn rồi…. “
Phượng đế khoát khoát tay, giọng đầy bất đắc dĩ. Người hiểu ý đều nhanh chóng lui về. Nam Cung Vũ Họa có chút chần chừ khẽ liếc Phượng đế một cái thì nhận được ánh mắt trấn an.
-“ Người đâu, mau chuẩn bị Lộ An cung cho Khuynh Thiên công chúa! Bãi giá! “
Dứt lời, Phượng đế cũng không nhanh không vội đi tới bên Nghiêm Phàm, hai người một trung niên một thiếu niên đứng đối mắt với nhau cho tới khi cả viên Thượng uyển không còn ai hết, chỉ còn lại vài tên nô tài cùng đoàn người Tiên Lĩnh Sơn. Nghiêm Phàm giờ mới lên tiếng:
-“ A Phất, đệ ôm Phiêu nhi đi trước đi, ta có chuyện cũng cần đàm đạo với Phượng đế! “ – Nghiêm Phàm nghiêm chỉnh ra lệnh, mắt vẫn không ngừng đối đấu mắt với Phượng đế.
Nhận lệnh, Nghiêm Phất ôm lấy Vận Phụng đi theo vài tiểu công công dẫn đường tới Lộ An cung. Đặt nàng công chúa vẫn đang say ngủ lên chiếc giường lớn, rồi phân phó người đặt ba chiếc giường gọn lại, cuối cùng là phất tay để tất thảy đều ra ngoài. Nghiêm Phất không nói lời nào chỉ lặng lẽ ngồi bên giường lớn, nhìn lại gương mặt bị lụa che phủ đi một nửa kia, đáy mắt y xẹt qua một tia không nỡ.
Phiêu nhi, 16 năm rồi, có muội bên cạnh như đã thành thói quen. Giờ thiếu vắng muội, ta không biết có thể trở lại như ngày muội chưa tới không!
Phiêu nhi, ở hoàng cung này đầy dãy những âm hiểm, cùng độc ác, ta mong sao muội có thể dùng thiện tâm để đôi nhân xử thế, đừng làm sư phụ thất vọng, đừng làm phụ hoàng muội thất vọng, đừng làm chúng sư huynh thất vọng.
Ta không mong muội bị tổn hại một phân, cũng không muốn muội tổn hại người khác một phân. Có thể tha thứ liền tha thứ. Có thể bỏ qua liền bỏ qua đi… Phiêu nhi!
Nghiêm Phất đưa tay, khẽ vuốt sườn cằm trơn bóng của Vận Phụng, trong ánh mắt là muôn vàn yêu thương.
Quả thực, 16 năm không nhiều cũng không ít để giữa người với người sinh ra tình yêu thương, chân mến. Dù nói thế nào cũng là sư huynh muội, tình cảm 16 năm không thể nói tách dời là tách dời, chính vì thế mà họ chọn thời gian Vận Phụng đi vào giấc ngủ để đưa nàng đi. Họ sợ nếu nàng thức, thì dù là muốn đi cũng không thể đi được. Phụng mệnh sư phụ, phụng mệnh Tiên đế. Nay đã trả nàng lại thì chính là phải dời xa nàng.
Vận Phụng như cảm nhận được có ai đụng chạm, liền chun chun mũi một cái đáng yêu. Nghiêm Phất chỉ nhẹ cười âu yếm.
16 năm qua, sư phụ và bọn hắn chỉ dậy nàng cách đối nhân xử thế, lấy cái thiện để cảm cái ác. Tuy có dậy nội công nhập môn cơ bản nhưng cũng không hề để nàng luyện đến thâm sâu. Vì bản chất trong con người nàng, chất chứa bên trong Phượng tam nhãn kia đã có một luồng nội lực tà ác rồi, nếu để nàng luyện tới thâm sâu, khác nào bắc thang cho Phượng Tam nhãn phá phong ấn.
16 năm cũng chỉ dậy nàng tuyệt kỹ khinh công, để trèo sơn lướt bể. Sư phụ cũng dậy nàng một chiêu thức gọi “ Hồng Vũ Tán Hoa “, chiêu cũng như tên, chỉ là để phóng ra những cánh hoa hồng bay lượn trong gió thôi, sức sát thương không có, chủ yếu là tung hỏa mù để chạy trốn. Ngoài ra sư phụ còn dậy nàng y thuật. Tuy không thể cao siêu như sư phụ nhưng trong thiên hạ đảm bảo không ai có thể vượt qua y thuật của nàng. Điều này là vì sư phụ muốn cho nàng học cứu nhân độ thế, vẫn là muốn trau dồi bản tính thiện lương của nàng đi.
Nhưng quả thực, 16 năm chung sống với Vận Phụng, nhìn nàng lớn lên, chúng ta đều hiểu rõ bản chất của nàng, thực sự quá ngây thơ, dù là 16 tuổi hay 6 tuổi nàng vẫn như đứa trẻ lên 5 thôi. Vận Phụng đối với ai cũng chân thành quan tâm. Khi bị đau nàng liền kêu đau, khi đói nàng liền kêu đói. Khi muốn khóc nàng liền khóc, khi muốn ngủ, nàng liền ngủ… Yếu đuối như vậy! Nhưng lại là mối nguy hại cho cả chúng sinh đi?
Tâm tự thở dài một cái thườn thượt, Nghiêm Phất điểm nhẹ cái mũi nàng lần cuối rồi xoay người thật nhanh để không lưu luyến nàng nữa mà rời khỏi Lộ An cung.
Phiêu nhi, tự bảo trọng!
.