Editor: Trịnh Phương
Sai lầm rồi, quả thật là sai rồi…
Hôm nay Đông cung của Tần Xuyên náo nhiệt như vậy, có lẽ ngay cả hắn cũng có chút không kịp dự liệu, Kiến đế bãi giá Đông cung, cả Đông cung đốt đèn, được chiếu sáng chói như ban ngày, trong trong ngoài ngoài, cung nhân thị vệ gần như vậy Đông cung kín đến nỗi nước chảy không lọt, không khí sắp đạt đến trình độ giương cung bạt kiếm, mỗi một người đều cẩn thận từng li từng tí, sắc mặt cẩn thận, không dám ngẩng đầu, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ nhỏ nhẹ, giống như lúc nào chính mình cũng có thể bị dính líu.
Trận thế lớn như vậy, hoàng cung này sao có thể yên bình. Không lâu sau, đám người hoàng hậu cũng đã tới, ngay cả Tần Thương, Tần Dung, nghe nói Kiến đế đột nhiên bãi giá Đông cung thì cũng cả kinh thất sắc, liều mạng chạy tới. Thái tử phi Hiên Viên Vân Nhiễm cũng nghe thấy mà chạy tới, mặt cũng tái nhợt. Người ở trong Đông cung này vào tối nay, bất kể là thái tử hay Vô Tà, tam ca Tần Yến Quy, nàng đều không hy vọng ai trong bọn họ gặp chuyện không may.
Đợi đến khi mọi người chạy tới Đông cung thì nhìn thấy tình cảnh như vậy. Ở trên mặt Tần Yến Quy không có chút biểu cảm nào, cả người lành lạnh hờ hững, làm cho người ta cảm thấy trái tim băng giá. Nghe câu “Sai làm rồi, quả thật là sai rồi…” của Tuyên vương, đừng nói là Vô Tà, mà tất cả những người khác đều không hiểu sao mà bản thân lại lo lắng. Không ai không biết Tần Yến Quy là người có tâm địa sắt đá, tuy đã thấy tận mắt nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một đứa bé do hắn một tay nuôi dạy mà lớn lên, vậy mà hắn lại có thể lạnh lùng đến nước này. Ngay cả ở trên danh phận, đứa bé kia vẫn là tiểu hoàng thúc của hắn, nhưng trên thực tế, có gì khác nhau so với con cháu lớn lên bên cạnh mình?
Ngay cả Tần Dung luôn không hòa hợp với Vô Tà, khi thấy tình huống trước mắt này thì cũng không nhịn được mà nhíu lông mày, cảm thấy tam ca này của hắn không khỏi cũng quá nguội lạnh độc ác. Mặc dù hắn luôn luôn không thích quả trứng thối âm hiểm vô sỉ này, thậm chí còn vô cùng chán ghét, hận đến thấu xương, nhưng thấy Tần Yến Quy không chớp mắt mà nói ra nói những lời như vậy, hắn lại cảm thấy cuộc sống của Tần Vô Tà cũng thật đáng buồn, gặp phải người lạnh lùng vô tình như Tuyên vương. Nếu là thái tử ca, có lẽ tình huống sẽ khác. Mấy năm này, hắn chưa từng thật sự gây phiền phức cho Tần Vô Tà, nếu không phải thái tử ca quản hắn, nàng thật sự cho là hắn sợ nàng hay sao?!
Người đáng thương, tất có chỗ đáng hận! Mặc dù Tần Dung một chút đồng tình với Vô Tà, nhưng suy nghĩ một chút, cũng không còn chút rung động nào nữa. Hắn không hề nói gì, có ý thức mà liếc nhìn Tần Xuyên, thấy Tần Xuyên lắc đầu với hắn một cái, Tần Dung càng không quan tâm, chỉ thờ ơ lạnh nhạt lui về phía sau một bước, cũng không nhúng tay vào chuyện của ngày hôm nay.
Ngược lại thì trên mặt hoàng hậu lúc này lại lộ ra vẻ không đành lòng, vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng lôi kéo Vô Tà đang ưỡn thẳng sống lưng như không có việc gì mà đứng ở đó, khẽ thở dài. Nghe Tuyên vương nói là muốn phạt Vô Tà, tất cả mọi người đổi sắc mặt, chỉ có đứa nhỏ Vô Tà này, rõ ràng là người trong cuộc, nhưng lại có vẻ giống như chuyện này không có quan hệ gì với nàng, bình tĩnh đứng ở đó, lông mày cũng không có nhíu một cái, hoàng hậu lắc đầu một cái, lên tiếng hoà giải: "Hoàng thượng, Tà nhi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nô tì cùng hoàng thượng nhìn Tà nhi từ một đứa nhỏ rồi lớn lên, tính tình của đứa nhỏ này như thế nào, ngài còn không biết sao? Mặc dù cách Tà nhi làm việc có chút quái đản tùy hứng, thuận mắt là được, không có ý xấu, theo nô tì thấy, chỉ cần phạt nhẹ là được."
Hoàng hậu lên tiếng, sắc mặt của Kiến đế tự nhiên hòa hoãn đi một chút, phạt nhẹ tiểu tử này rất hợp với tâm ý của ông, nhưng ông chưa kịp mở miệng, Tần Yến Quy liền đã nhàn nhạt nói, cũng không nhìn hoàng hậu lấy một cái: "Hoàng hậu nhân từ, đây là việc riêng của Yến Quy với Tiểu hoàng thúc, cho dù phụ hoàng không phạt, Yến Quy cũng không thể không phạt."
Âm thanh của Tần Yến Quy vô cùng bình tĩnh, đến nỗi mà trong giọng nói của hắn không mang theo một chút gợn sóng, thật giống như chuyện hắn đang nói không hề quan trọng, nhưng giọng nói lạnh nhạt của hắn nói ra hai chữ "nhân từ" thì lại thật giống như tràn đầy ý châm biếm, rõ ràng làm hô hấp của hoàng hậu cũng hơi chậm lại, giống như vô lực, có chút sợ sự lạnh lùng, thanh cao, nhã nhặn mà khinh miệt của hắn.
Kiến đế nhíu nhíu mày, giao Vô Tà cho Tuyên vương dạy là do ông tự mình giao phó, hôm nay Tuyên vương muốn dạy dỗ trừng phạt nàng, hiển nhiên là ông không có lí do để nhúng tay vào, cho nên cũng đành phải giận tái mặt, khoát tay áo: "Hoàng hậu không cần nhiều lời, Tuyên vương sẽ tự có chừng mực."
Tần Yến Quy nhàn nhạt giương môi. Tối nay sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, nếu đứng gần hắn thêm một chút thì sẽ phát hiện cả người hắn giống như không có chút độ ấm nào, ngay cả không khí quanh thân cũng lạnh lẽo, ánh mắt của hắn lạnh nhạt, lông mi khẽ giật, nhưng cũng không che giấu được ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo ở bên trong, làm người ta có cảm giác hắn thanh cao, xuất trần đến không thể với tới, bạc môi vào tối nay cũng nhợt nhạt hơn so với thường ngày, nhưng độ cong nhẹ nhàng kia lại có thể mê hoặc lòng người trong nháy mắt, giễu cợt, chế nhạo, miệt thị, lại uy nghiêm, làm trời đất dường như mất đi màu sắc, ánh nhật nguyệt phải mờ: "Khi sư diệt tổ, quấy nhiễu đế vương an nghỉ, phải thiên đao vạn quả*...” dien~da+n;l3equy(do)n
*Róc xương lóc thịt. (=.=”)
Thiên đao vạn quả…
Hiên Viên Vân Nhiễm nghe bốn chữ này liền kêu lên một tiếng sợ hãi, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, trong nháy mắt, đôi môi cũng trở nên không có chút màu máu, cho dù là nàng ta vẫn luôn to gan lớn mật, có nhiều va chạm ở xã hội của Bắc Tề thì cũng không chịu được bốn chữ “thiên đao vạn quả” phát ra từ miệng Tần Yến Quy. Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Hiên Viên Vân Nhiễm không khỏi vội vàng bưng kín miệng mình, cũng may có một cung nhân đứng gần đỡ, nàng ta mới không hoảng hốt ngã nhào.
Mặc dù nàng xuất thân từ Bắc Tề, hình phạt của người Bắc Tề cũng rất nhiều, chính là các dũng sĩ thiện chiến cũng thường có người mệnh yểu (chết sớm), nhưng sự trân trọng tính mạng của người Bắc Tề bọn họ cũng là điều mà người Biện quốc không thể giải thích được. Cho dù là người phạm vào trọng tội, bình thường vẫn chỉ dùng một đao để kết liễu đối phương, sẽ không khiến người đó khổ sở. Mặc dù Vân Nhiễm không biết “thiên đao vạn quả” của người Biện quốc thi hành ra sao, nhưng bốn chữ này cũng đã không khỏi làm Hiên Viên Vân Nhiễm không rét mà run. Từ nhỏ Vô Tà đã sống an nhàn sung sướng, sao có thể chịu được nỗi khổ như vậy?! Thiên đao vạn quả, còn không coi trọng tính mạng người khác như vậy? Dù là phạm tội lớn hay nhỏ, hình phạt này rõ ràng là muốn khiến cho người bị phạt muốn sống không được, muốn chết không xong!
Hiên Viên Vân Nhiễm vịn vào cung nhân mặc đồ tỳ nữ đứng bên cạnh, chính là hành động này của nàng ta khiến Vô Tà cũng nhướn này nhìn lại, thấy Dung Hề ở bên cạnh Hiên Viên Vân Nhiễm, Vô Tà liền như có như không mà nhìn vào mắt nàng, không biến sắc mà gật đầu một cái. Nàng đương nhiên biết là Vô Tà lo lắng cho Vân Nhiễm đang có mang. Thấy Dung Hề gật đầu, khóe môi Vô Tà liền nhẹ nhàng cong lên, thu hồi ánh mắt, chỉ coi là không còn nghe thấy gì nữa.
Tuy biết rằng Vô Tà rơi vào trong tay Tuyên vương còn an toàn hơn nhiều so với việc vào tay kẻ khác, nhưng thái tử Tần Xuyên bỗng nhiên nghe Tần Yến Quy nói ra bốn chữ "Thiên đao vạn quả" này thì cũng nhăn mày lại, đường cong nơi khóe miệng cũng dần dần phai nhạt một chút, chỉ cảm thấy Tần Yến Quy không khỏi cũng quá độc ác.
Cho dù là Kiến đế cũng có chút kinh ngạc. Tần Yến Quy vậy mà thật sự muốn róc xương lóc thịt Vô Tà sao? Nhìn bộ dạng kia của Tần Yến Quy cũng không giống như là đang nói đùa. Trong khoảng thời gian ngắn, Kiến đế cũng không hiểu Tần Yến Quy rốt cuộc là có ý gì, giống như là từ trước tới nay ông cũng từng hiểu được người con trai này của mình. Lòng dạ của lão Tam quá sâu, hắn quá nguy hiểm, chính là người phụ hoàng nayc của hắn cũng thường xuyên cảm thấy kiêng kỵ.
Một khắc kia, có thể nói là mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau, phản ứng nào cũng có. Tuy Tần Xuyên cũng tỏ ra bình thản, nhưng hắn vẫn luôn coi Vô Tà là người quan trọng. Nhưng Tần Thương lại không thể trấn định như vậy. Nghe Tam ca nói thật sự quyết tâm sẽ phạt Vô Tà, lúc này Tần Thương liền đổi sắc mặt: "Tam ca!"
Nghe được một tiếng “Tam ca” kia của Tần Thương, Tần Yến Quy mới khẽ có chút phản ứng, thân thể hắn khẽ giật giật, thoáng nghiêng đầu, hắn gần như là luôn coi ánh mắt của người khác như vô hình, mà giờ khắc này lại nhàn nhạt nhìn vào Tần Thương, ánh mắt lại quá lạnh lùng cùng bình tĩnh. Cảm giác lành lạnh lại uy nghiêm này làm người ta bất giác lạnh run một cái, chỉ cảm thấy buồn bực trong lồng ngực, không thể phun ra, ngay cả Tần Thương cũng ngẩn người ra, quên nói chuyện.
Cho đến khi ánh mắt Tần Yến Quy đã rời khỏi người hắn, Tần Thương mới thở phào, cả người cảm thấy thoải mái hơn, cảm giác bị áp bức cũng biến mất theo.
"Người tới, bắt đầu hình phạt." Tần Yến Quy cũng không nhìn bất luận kẻ nào, hắn lẳng lặng rũ mi mắt xuống. Trong nháy mắt, con ngươi tối tăm dường như một nước xoáy loại sâu không thấy đáy, không còn nửa phần tâm tình chập chờn, hắn môi mỏng bờ môi, cũng rốt cuộc chậm rãi gợi lên một tia lành lạnh chí cực giễu cợt, mở miệng lời nói, uy nghiêm hoảng sợ, chân thật đáng tin.
Tần Yến Quy hạ lệnh, rất nhanh đã có người của Đông cung mang dụng cụ hành hình lên. Kiến đế không mở miệng, ngay cả chủ nhân của Đông cung này cũng không nói một câu, mọi người dĩ nhiên là hoàn toàn phục tùng đối với mệnh lệnh của Tuyên vương. Dụng cụ hành hình này rất đơn giản, gồm một cái cọc gỗ để trói người chịu hình phạt lên, một roi hành hình, trên roi đều là những lưỡi đao nhỏ lạnh thấu xương, hơn cả là móc câu vàng rét lạnh đâm ngược lại. Nói tóm lại, đây là đồ chuẩn bị để phạt những người phạm vào tội lớn trong hoàng tộc. Loại hình phạt gọi là "Thiên đao vạn quả" cũng hoàn toàn xứng đáng, quất roi lên thân người, cũng không phải là để lấy mạng của người mang trọng tội. Tuy mỗi roi cũng không thể làm những mũi đao này xuyên vào lục phủ ngũ tạng* của người chịu hình, không hẳn là róc xương lóc thịt, nhưng những lưỡi đao trên thân roi trải rộng, lại bén nhọn sắc sảo, mỗi một lần hạ roi đều khiến đánh đến nỗi người chịu hình phải máu thịt lẫn lộn, cho đến khi thương tích đầy mình, tróc mấy tầng da,
làm người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, đau đớn đến ngất đi. Nhưng không chỉ có như vậy, sau khi ngất đi, người ta có thể quất cho ngươi tỉnh táo lại lần nữa vì đau đớn, trơ mắt nhìn máu thịt của chính mình bị hành hạ tới nỗi không còn một chỗ hoàn chỉnh, cho đến khi ngươi vẫn còn sống sờ sờ, tỉnh táo đợi đến luc hình phạt này kết thúc.
*Lục phủ ngũ tạng nghĩa rộng là chỉ các cơ quan trong cơ thể con người. Theo nghĩa đen của y học cổ truyền thì lục phủ gồm vị, đởm, tam tiêu, bàng quang, tiểu tràng, đại tràng. Ngũ tạng gồm tâm, can, tỳ, phế, thận.
Thấy dụng cụ hành hình được mang lên, sắc mặt Tần Thương càng khó coi hơn, ngay cả Tần Dung luôn luôn dùng thủ đoạn sắc bén âm độc cũng có chút thất sắc, mặc cảm. di#@enD!an~le+qu9y-don
Tần Thương vô cùng phiền não. Tam ca hắn không có phản ứng cũng không sao, nhưng sao ngay cả tiểu Vô Tà cũng không nói một câu nào?! Chẳng lẽ nàng thật sự muốn ăn hết roi, chịu đựng từng lưỡi dao đâm vào thân thể chính mình sao?!
Có người muốn tới trói Vô Tà lên, lại bị Tần Thương ngăn lại, Vô Tà hơi kinh ngạc, nâng mí mắt lên nhìn hắn, lại vẫn có thể nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, mặt không đổi sắc: "Tần Thương, sao ngươi lại ngăn cản?"
Vì sao cản nàng? Nàng còn cười được?!
Tần Thương vô cùng tức giận, khuôn mặt anh tuấn tức giận đến nỗi nổi cả gân xanh: "Tiểu Vô Tà, chớ càn quấy, đó không phải là đùa giỡn, ngươi cầu cạnh với Tam ca, nói ngươi sợ đau đi! Coi như...... Coi như bị đánh mấy hèo cũng tốt hơn chịu bị quất roi!"
Mặc dù Tần Yến Quy rất nghiêm khắc đối với Vô Tà, nhưng những này năm cũng chưa từng quyết tâm phạt Vô Tà như vậy, hình phạt lần này cũng không phải là đùa giỡn, chẳng lẽ tiểu Vô Tà thật sự không muốn sống hay sao?! Chỉ cần nàng cầu xin Tam ca tha thứ, nói với Tam ca rằng nàng sợ đau, nàng sợ chết, chẳng lẽ Tam ca thật sự vẫn sẽ tâm địa sắt đá, không them để ý mà róc xương lóc thịt nàng sao?!
Tiểu Vô Tà thật... Thật muốn làm hắn tức chết! Coi như người khác không biết, chẳng lẽ chính nàng cũng không nhìn ra sao? Tam ca hắn... Thật ra là rất thương tiếc nàng, chỉ cần nàng nói nàng sợ đau, bất kể thế nào thì Tam ca cũng sẽ không thể xuống tay!
Vô Tà dĩ nhiên là biết Tần Thương có ý tốt, lại vẫn cố chấp lắc đầu một cái: "Tần Thương, ta không sợ đau."
Nàng sợ cái gì chứ? Điều duy nhất khiến nàng sợ hãi, có lẽ cũng chỉ là bị người bỏ rơi thôi...
Tần Thương nổi đóa, Vô Tà hơn thế thì cũng đã từ bên cạnh hắn đi vòng qua, đứng ở tính chiếc trước, mặc cho người trói nàng đi lên, tay chân cũng trói chặt chặt, không có để lại một tia nửa chút nào giãy giụa không gian, tất cả mọi người trầm mặc, ngay cả không khí, hình như cũng theo đó trầm mặc, ngưng lưu động, ánh mắt của bọn họ khó phân phức tạp, có tức giận, vừa đồng tình, lại không đành lòng, có sợ hãi, ngay cả vậy không mảnh ánh mắt, giờ phút này cũng bởi vì Vô Tà trên mặt vậy quá qua không sợ bình tĩnh vẻ mặt, mà trở nên cổ quái phức tạp......
Vô Tà bị trói ở phía trên, không nhìn ánh mắt của mọi người, chỉ yên lặng ngưng mắt nhìn Tần Yến Quy. Nam tử cô độc đứng đó, toàn thân áo trắng lỗi lạc, vẻ mặt đạm bạc, nhìn một chút, khóe miệng nàng rốt cuộc nhàn nhạt gợi lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn như viên ngọc được mài giũa tỉ mỉ của Vô Tà trong nháy mắt trở nên trong suốt. di#end!anl0e_qu*yd(on
Lúc này Tần Yến Quy vẫn chưa ra tay. Hắn nhàn nhạt nhìn Vô Tà một cái, ánh mắt giữ kín như bưng, môi mỏng hơi tái nhợt lạnh lùng mím lại. Lúc Vô Tà còn đang cho là hắn sẽ không nói gì với mình nữa, Tần Yến Quy chợt đi tới phía nàng, Vô Tà sững sờ, liền nhìn thấy hắn đã bình tĩnh đứng ở trước mặt của mình, tay áo nhẹ rủ xuống, áo trắng hơn tuyết. Một dải lụa buộc trên mái tóc đen nhánh như mực, cao cao tại thượng giống như một vị tiên nhân không dính khói bụi trần gian, không có tình cảm.
"Ngươi sợ?"
Vô Tà dừng một chút, đầu tiên là lắc đầu, sau đó gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, bản thân cũng bị chính mình chọc cười: "Vốn là không sợ."
Ngược lại, hắn hỏi như vậy lại khiến nàng bắt đầu sợ, thật sự là... Cảm thấy được sủng mà lo, chẳng lẽ Tần Yến Quy cũng đổi tính? Lấy tính tình của hắn, trước khi giết người sao có thể hỏi người đó có sợ chết hay không?
Tần Yến Quy cau mày, Vô Tà liền lẳng lặng nheo mắt lại: "Hiện tại cũng rất tốt... Thật ra thì ta còn rất sợ đau, có thể đánh nhẹ một chút không?"
Cách nói chuyện này của nàng tựa như đang làm nũng, khiến Tần Yến Quy nghe xong thì không khỏi sững sờ, ngay sau đó lại quay mặt đi, ánh mắt thâm thúy, tối tăm biến thành bất đắc dĩ, giọng điệu cũng trở nên ám ách, chậm rãi nói: "Được."
Tần Yến Quy nhận lấy roi hành hình trong tay cung nhân, hành động này lại một lần nữa khiến mọi người sững sờ. Chẳng lẽ là Tuyên vương điện hạ muốn tự mình thi hành hình phạt?
Chỉ thấy Tần Yến Quy dưới con mắt mọi người, quấn một đầu khác của roi quanh tay mình, chỉ một lát sau, gai cùng lưỡi dao sắc bén dần dần bị một màu máu tươi đẹp nhuộm đỏ. Vẻ mặt Tần Yến Quy bình tĩnh giống như người chảy máu không phải hắn, chân mày từ đầu đến cuối cũng đều không nhíu một cái, nhàn nhạt nói với Kiến đế: "Quản giáo không nghiêm, nhi thần cũng phải một nửa trách nhiệm, nhi thần nguyện chịu phạt cùng tiểu hoàng thúc." Die#nd@anl!equ(ydo0n
Đang lúc tất cả mọi người còn giật mình mà ngơ ra, Tần Yến Quy dứt lời, liền vung lên một roi, âm thanh chat chúa vang lên, sắc mặt của người bị trói ở trên giá hành hình chỉ một thoáng đã tái đi, cúi đầu rên lên một tiếng, nhưng vẫn luôn cắn răng, trên trán cũng nhanh chóng xuất hiện rất nhiều mồ hôi lạnh, thầm thầm lặng lặng, cũng chưa từng hét lên một tiếng. Toi thứ hai, roi thứ ba... Nghe tiếng vang đó, mỗi roi đều làm trầy da sứt thịt, ánh mắt của Vô Tà cũng có chút mê man, cũng không tỉnh táo như trước, cả người đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nhưng Tuyên vương cũng là thật là máu lạnh. Dù vậy, mọi người chỉ nghe thấy âm thanh roi quất lên da thịt cùng mùi máu tươi tràn ngập nhưng quần áo Vô Tà mặc trên người tổn hại một chút nào...
Tần Thương thấy vậy thì không khỏi đổi sắc mặt. Cho dù một đầu sắc bén của gai và lưỡi dao trên roi bị quấn quanh trên tay Tuyên vương nhưng khi quất roi xuống vẫn có thể khiến người ta mất nửa cái mạng. Tuy Tuyên vương là người thi hành hình phạt, nhưng có thể thấy được sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, mỗi một roi đánh xuống đều giống như tái nhợt hơn một chút. Người khác có thể không biết, nhưng sao Tần Thương có thể không rõ, mỗi một roi này, tam ca đều dùng nội lực khống chế, mỗi roi đều cắn trả, tự khiến lục phủ ngũ tạng của mình bị thương. Huống chi, mặc dù thiên đao vạn quả không hoàn toàn quất lên người Vô Tà, nhưng chỉ sợ thân thể dưới lớp quần áo của nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, không thể không trầy da sứt thịt, cái tay kia của tam ca hắn chỉ sợ cũng máu thịt be bét, đang không ngừng nhỏ máu xuống dưới...
Cả Đông cung, yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh roi quất vào da thịt trên người, lạnh lẽo mà rõ ràng, giống như không phải quất lên thân thể Tần Vô Tà, mà là mỗi một roi đều giống như rơi vào trong lòng mọi người, mỗi lần nghe được một tiếng, mọi người cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, cũng may mà đứa nhỏ bị trói trên cột hành hình kia có thể cắn răng thật chặt, thậm chí còn cứng rắn nuốt âm thanh kêu rên trở vào. Trên mặt nàng, mái tóc rối bời đã sớm bị mồ hồi thấm ướt, máu tươi dính trên mặt, mọi người tựa như nhìn thấy quỷ mà quan sát một màn kinh khủng trước mặt, chỉ vì thiếu niên gầy gò này trong chốc lát giống như đã biến thành một người khác. Bị roi đánh vào một lúc, nàng giống như cũng có chút chết lặng, khóe miệng lại vẫn có thể nhếch lên một đường cong như có như không quỷ dị như vậy, kiến người khác vô cùng hoảng sợ...
Vân Nhiễm đứng ở một bên, ban đầu còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng, thấy được một màn trước mắt này thì cũng không chống đỡ nổi nữa, sắc mặt chợt tái nhợt, chỉ kém nỗi nức nở nghẹn ngào ra tiếng, cuối cùng vậy mà bị sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Nàng từng thấy rất nhiều trường hợp tương tự như vậy. Từ nhỏ, Hiên Viên Vân Nhiễm được nâng niu vô cùng, cho dù là lúc còn nhỏ làm con tin ở Biện quốc thì cũng rất được sủng ái, sau lại gả cho thái tử Tần Xuyên, Tần Xuyên càng thêm thương yêu nàng như chị em của mình. Nàng vốn vì chuyện Vô Tà "chết" mà đau lòng muốn chết, hôm nay khó khăn lắm mới thấy Vô Tà bình yên trở về, lại thấy nàng (TVT) chịu phạt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nhắc tới việc vì cứu nàng (HVVN) nên mới tới cái nơi quỷ quái kia, trong lòng Vân Nhiễm vừa xấu hổ, vừa thương tiếc.