Editor: Trịnh Phương.
Nụ cười trên bờ môi Vô Tà sâu hơn, nụ cười phiếm sát ý này, đẹp đến kinh tâm động phách (rung động lòng người), lại làm trong lòng những người khác run sợ.
Không có ai thấy rõ thân hình của nàng hành động như thế nào, chỉ trong chớp mắt, liền giống như ma quỷ trở về, đi tới trước mặt của Kiến đế, tựa như một dã thú giận dữ lại khát máu, bị chôn giấu ở trong máu thịt, ngay tại giờ khắc này......
Nó thức tỉnh!
Con ngươi trong mắt của Kiến đế đã co rút thành một cục, hắn tựa như phải chịu sự kinh sợ tột cùng, hết sức kinh hãi.
Người trước mắt, giống như đã không còn là một đứa bé choai choai quần áo lụa là, mà là một ác quỷ toàn thân tràn đầy lệ khí, diêm dúa lẳng lơ!
Trong mắt Vô Tà, có nhưng tia điện u lam đan xen vào nhau, muốn đảo loạn tất cả, tạo nên một trận mưa to gió lớn! Khóe miệng nàng tươi cười, cùng với đường cong ngày càng sâu hơn, đáy mắt sang xanh, liền càng trở nên tĩnh mịch. Trong lúc đó, đột nhiên Kiến đế chỉ cảm thấy một trận cảm giác hít thở không thông đánh tới, sát khí kinh khủng như sấm sét vang dội lấn át tất cả, ngón tay rõ ràng mảnh khảnh xinh đẹp kia, đã giữ cổ họng Kiến đế lại, từ từ, co lại......
Một tiếng ầm vang!
Dường như là để phụ họa cho không khí đáng sợ vào giờ phút này, bên ngoài chợt vang lên tiếng sấm rền bạo liệt (to lớn), sau đó cuồng phong (gió lớn) cuồn cuộn nổi lên, tàn sát bừa bãi mà cuốn vọt vào, Kiến đế đưa lưng ra phía ngoài, đối mặt với Vô Tà. Trong nháy mắt đó, ánh sáng lạnh lẽo của sấm sét chợt hiện, chiếu rọi gò má xinh đẹp của Vô Ta, dát lên một màu trắng bệch đáng sợ, bên tai ầm ầm vang dội, giống như tia sét khổng lồ sắp nện xuống đỉnh đầu, cuồng phong từ bên ngoài cuốn vào, tóc trên mặt Vô Tà, trong nháy mắt rối loạn, tay áo điên cuồng bay múa, vỗ vào người, âm thanh vang dội!
"Ngươi......" Âm thanh nặn ra từ trong cổ họng Kiến đế cũng thay đổi, chói tai lại khô khan. Hắn khó có thể tin mà trợn to hai mắt, con ngươi đã co lại thành một mảnh, đôi mắt chỉ chừa lại một mảng lớn tròng trắng giống như gặp quỷ. Hắn chưa từng cảm thấy, tử vong cách mình gần như vậy!
Di_en/da€nl)e&quyd@on
"Nên ra đi rồi." Vô Tà lạnh lùng nhếch miệng, trong lòng bàn tay, đã tràn đầy chân khí chấn nhiếp khiến Kiến đế không thể nhúc nhích, co lại, muốn hoàn toàn bẻ gãy cổ của hắn......
Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông (*) này, bầu trời lại một lần đánh xuống một tia sét, ánh sáng trắng này, sáng rỡ đến nỗi Vô Tà không thể mở mắt ra, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một mảnh trắng xóa. Trong lúc tất cả mọi người đang hoảng thần, bỗng nhiên lại là một trận gió thổi từ bên ngoài vào, áo bào trắng bay tán loạn, tóc đen như lụa, trắng đen quá rõ ràng, trong gió tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, hình dáng tuấn mỹ của hắn, giống như cũng được bao trong sương trắng, chậm rãi trở nên chân thật......
(*) Chỉ mành treo chuông: Chỉ những thời khắc vô cùng nguy hiểm.
Lệ khí tràn đầy trong mắt Vô Tà, trong chớp mắt đã xuất hiện vẻ mờ mịt. Tay áo bào của hắn phất qua cánh tay lộ ra của nàng, bàn tay lớn của hắn, chợt rơi vào cánh tay giữ chặt cổ họng Kiến đế của Vô Tà, luồng gió này bất chấp mọi thứ, quả thực là không chút kiêng kỵ, thổi tung mái tóc dài được hắn buộc ở sau ót ra. Mái tóc đen như mực này phất qua gò má Vô Tà, che đi khuôn mặt của hắn, Vô Tà liền nhận ra, đầu của nàng khẽ nghiêng một chút, tựa như tính trẻ con làm nũng, một thoáng mờ mịt trên mặt, rất nhanh hóa thành một nụ cười, nói không rõ là châm chọc khiêu khích, hay là khiếp sợ bi thương. A, là Tần Yến Quy!
Tần Yến Quy nhíu nhíu mày, hai tròng mắt đen kia, tĩnh mịch giống như một cái đầm lạnh lẽo không nhìn thấy đáy, thâm trầm như đêm đen trong trời đông giá rét, đang yên lặng chăm chú nhìn Vô Tà, như muốn hủy đi máu thịt của nàng, vừa tựa như muốn khắc nàng vào trong xương.
Rốt cuộc, hắn nhỏ giọng nói, mang theo tức giận kìm nén cùng những cảm phúc phức tạp khác, phát ra từ đôi môi lạnh bạc (bạc: mỏng): "Vô Tà, buông tay."
Ngoài dự đoán, Vô Tà cho tới bây giờ vẫn luôn dịu ngoan giống như một thiếu nữ bình thường ở trước mặt Tần Yến Quy, thế nhưng căn bản không hề cử động, nàng giờ phút này, giống như đã nhập ma, lời nói của ai cũng nghe không lọt, giống như đã thay đổi thành một người khác, khắp người chỉ có lệ khí cùng vẻ yêu dã. Nàng giương mắt nhìn hắn, hai tròng mắt ẩn chứa giận dữ, nhưng đối với với Tần Yến Quy, nàng hoàn toàn không cảm thấy có chút cảm giác ngoài ý muốn nào. Khóe miệng giương lên, Vô Tà cười, không hề buông bàn tay đang giữ trên người Kiến đế lại, cũng có chút giống như đang giễu cợt Tần Yến Quy. Vào lúc này, sao hắn có thể bảo nàng buông tay, hắn thật đúng là, thân vương trung quân ái quốc (*) nha. Bàn về trung, về hiếu, thế gian này có ai hơn được Tuyên vương hắn, dĩ nhiên không thể so sánh với tên loạn thần tặc tử ngay cả hoàng đế cũng dám giết như Tần Vô Tà nàng nha. d&đ"l;q+đ
(*) Trung quân ái quốc: Trung thành với vua và yêu nước.
Nàng nói cho hắn nghe, tính tình của nàng chính là như vậy, đáy lòng quan tâm, cũng chỉ có một vài người như vậy. Vì người mình quan tâm, nàng có thể dịu ngoan, có thể qua loa, có thể không quan tâm chuyện gì, hắn để nàng sống, nàng liền sống, hắn muốn nàng chết, nàng sẽ chết, bởi vì thế gian, lại có mấy người có thể cam tâm tình nguyện vì ngươi? Nhưng vì người mình quan tâm, nàng có thể điên cuồng, nàng có thể tàn nhẫn, nàng có thể lạnh lùng vô tình, nàng cũng có thể, trở nên không nghe lời......
Hắn là muốn nàng buông tay, sau đó nhẫn nhục chịu đựng sao? Nhưng hắn là phải nói, hắn sẽ bảo vệ tính mạng nàng? Đã đến tận đây rồi, sao nàng có thể vì hắn, mà ngoan ngoãn buông tay chứ...... Rốt cuộc là hắn không hiểu nàng, hay là nàng không hiểu hắn đây......
Nàng thật đúng là càng lúc càng giống hắn, ngay cả vẻ mặt giễu cợt cũng gần như là cùng một khuôn đúc ra, thật không hổ là đứa bé do một tay hắn nuôi dạy lớn lên.
Giờ phút này, hai đầu lông mày của Tần Yến Quy nhăn ngày một sâu, đáy mắt hắn trầm xuống, trong con ngươi đen nhánh kia, màu đen dần trở nên đạm đặc, sắc mặt của hắn càng ngày càng lạnh, không khí xung quanh hắn giống như cũng đã đông cứng lại.
Nhìn ra được, Tần Yến Quy là vội vã chạy tới. Nếu không, hắn sẽ không bao giờ để quần áo xốc xếch, phát quan (*) tán loạn như vậy. Lấy thân thủ của Tần Yến Quy, mặc dù tay của hắn nhìn như tùy ý đáp xuống tay Vô Tà, nhưng hắn lại điểm huyệt vô cùng chính xác, lòng bàn tay âm thầm sử dụng một chút lực, liền điểm vào huyệt đạo trên tay Vô Tà. Dưới sự kích thích, Vô Tà chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, hoàn toàn thoát lực, đương nhiên không thể đưa Kiến đế vào chỗ chết nữa.
(*) Phát quan: dây buộc tóc.
Nhưng một lần này, Vô Tà lại rất cố chấp, toàn thân của nàng giống như có nguồn nội lực vô cùng vô tận nội lực đang giằng co cùng Tần Yến Quy, tay giữ chặt cổ họng Kiến đế của nàng, dù thế nào cũng không chịu buông ra, trừ khuôn mặt đã tái xanh đến mức gần như sắp chết vì thiếu dưỡng khí của Kiến đế, hai người Tần Yến Quy cùng Vô Tà, gần như đã về thế cân bằng.
Giờ phút này, chỉ thấy sắc mặt của Tần Yến Quy càng ngày càng khó coi. Đứa nhỏ này điên rồi, hoàn toàn điên rồi, mặc dù lúc hắn tức phát lực cắt đứt chân khí của nàng, có thể không tà lại cùng một đầu lỗ mãng bò đực một dạng, liều mạng mạnh mẽ đâm tới, nàng toàn thân kinh mạch đều ở đây nhảy động, tất cả chân khí đều ở đây hướng ra ngoài loạn thoan, chân khí tiết ra ngoài, cực kỳ gánh nặng hành hạ bộ dạng này đã sớm kiệt sức non nớt thân thể, nàng thậm chí muốn xông phá Tần Yến quy làm nàng bức về đi nội lực đã tạo thành lá chắn.
"Vô Tà, buông tay!" D@Đ#L$Q!Đ
Tần Yến Quy lại lặp lại một lần nữa, lần này, giọng nói của hắn lạnh lẽo tới nỗi chỉ còn lại uy nghiêm và tức giận. Chỉ một thoáng, khí lạnh kinh người, đánh nặng vào tâm can lại ăn sâu vào xương, Tuyên vương cao nhã không thể với tới, muốn thấy được bộ dáng âm trầm tức giận của hắn, đúng là quá khó khăn.
Có lẽ Vô Tà không nhận ra tâm tình của hắn, trên mặt của nàng khẽ nổi lên màu đỏ ửng, sắc mặt cũng càng ngày càng hồng, chân khí toàn thân tán loạn, giống như càng thêm điên cuồng, gần như đã hành hạ thân thể nàng tới điểm giới hạn.
Sắc mặt của Tần Yến Quy càng thêm khó coi, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh, ánh mắt như bị băng sương bao trùm, con mắt sắc bén là làm cho người ta rét lạnh mà run như cầy sấy. Vô Tà chưa bao giờ giống như bây giờ, quyết tuyệt đối đầu, xung đột với hắn, một bước cũng không chịu lùi, nàng là thật điên cuồng, điên cuồng lên, ngay cả mình cũng dám đối
đãi tàn khốc như vậy, chân khí trong cơ thể nàng hoàn toàn hỗn loạn mà đụng ra ngoài. Nàng không chịu buông tay, mặc dù tiếp tục như vậy, kinh mạch của nàng nhất định đứt đoạn, trở thành phế nhân, nàng cũng không chịu buông tay!
"Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi buông hay không buông?!" Tần Yến Quy chưa bao giờ giống hôm nay, khuôn mặt vẫn luôn giữ vẻ lạnh nhạt cao nhã kia, vì sao lại có biểu cảm thất vọng cùng phẫn nộ như vậy? Người nhìn đều cảm thấy mắt đau nhói, không dám nhìn lâu.
Vô Tà ngẩn ra, giống như thật sự có thứ gì biến thành một cây châm, đâm vào ánh mắt của nàng, có chút đau đớn......
Nhưng bây giờ, tất cả các giác quan của nàng đã hoàn toàn bị lệ khí vô cùng vô tận lệ khí cùng khoái cảm chém giết chiếm cứ, nàng biết chân khí toàn thân đã không còn chịu sự khống chế của mình, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn, giết hắn, giết Kiến đế, giết người kia!
Vô Tà không chút cử động, nàng nhìn thấy thất vọng cùng trầm thống (*) nơi đáy mắt Tần Yến Quy, hắn thất vọng với nàng, cũng thương tiếc nàng mất trí như vậy, ngu xuẩn như vậy. Vô Tà rõ ràng cảm thấy đau xót nơi đáy lòng, cái loại cảm giác chết lặng đó, chợt bị kích thích, giống như lập tức muốn thức tỉnh, nhưng vì sao vẻ mặt nàng vẫn là cao ngạo, không chịu khuất phục như thế?
(*) Trầm thống: âm trầm cùng đau khổ (?)
Nàng kiêu ngạo tới gần như bễ nghễ. Giờ phút này, tất cả cảm xúc đối với Tần Yến Quy đều lộ ra ý vị lạnh lùng cùng trào phúng.
Rốt cuộc, đáy mắt Tần Yến Quy có thứ gì đó chợt trầm xuống, mãi mãi không có điểm dừng, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, như muốn ngăn cách tất cả cảm xúc. Trong không khí giương cung bạt kiếm này, khóe môi Tần Yến Quy, đột nhiên giương lên......
"Tốt. Rất tốt." Hắn giờ phút này, tựa như giận quá hóa cười......
Rất tốt......
Lời nói lạnh nhạt này, không mang theo một tia tâm tình chập chờn, làm cho người ta không thể tin được, đây là nói ra từ trong miệng hắn.
Tần Yến Quy chợt bấm ngón tay, giữ lại cánh tay Vô Tà, mặt không chút thay đổi, sau đó, dùng sức......
Rắc......
Có âm thanh thứ gì đó nứt ra vang lên, đau xót trong mắt Vô Tà, kích thích ánh lệ tràn đầy trong đáy mắt nàng, đã hiện lên một chút hiểu rõ trong chớp mắt, ngay sau đó, nàng liền nghe được, cả cánh tay của mình, ở trong tay Tần Yến Quy, âm thanh bị bẻ gãy, quá rõ ràng, rõ ràng tới mức, nàng cũng muốn hoài nghi, âm thanh này có phải phát ra từ trên người nàng hay không. Dễ nghe như vậy, thanh thúy như vậy, nàng vẫn còn có tâm tình nghe thấy rõ ràng như vậy......
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của Vô Tà trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu toát ra, chảy xuống theo gương mặt, cảm giác đau đớn đánh tới này làm người ta hít thở không thông, nàng gần như là không thể tin được trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn cánh tay mình bị bẻ gãy hiện lên vẻ vặn vẹo ở trong tay Tần Yến Quy, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt có chút mê mang, lại có chút trẻ con, trong mắt còn nổi lên một tầng sương mù mờ mịt mơ màng, giống như có chút oán trách hắn.
Vậy mà Tần Yến Quy cũng không nhìn nàng, tay của nàng cũng bị hắn bẻ gãy, lại vẫn khăng khăng một mực nhớ kỹ cổ không buông cổ của Kiến đế ra. Người cố chấp như vậy, ngay cả phế mình cũng không sợ, sao có thể để ý một cánh tay. Nụ cười nơi khóe miệng Tần Yến Quy càng phát lạnh, lần này, hắn sẽ không tiếp tục nói bất luận điều gì với nàng, nâng lên một chưởng, liền đánh vào đầu vai Vô Tà, phần nội lực bắn ra này, thoáng chốc đẩy Vô Tà ngã về phía sau, giống như diều đứt dây......
Giờ khắc này, Vô Tà rốt cuộc cảm nhận được tất cả hơi sức trong cơ thể cũng dần rút theo, tới cuối thì không còn chút nào! Thân thể của nàng ngã trên mặt đất, trên người này đầy vết thương cùng chân khí tán loạn, cũng theo đó hoa lạp một cái tiêu tán được không còn bóng dáng. Thân thể của nàng, lại một lần nữa trở nên yếu đuối không chịu nổi, cánh tay vặn vẹo biến hình, liền xuôi ở bên người, bị thương nặng đến vậy, thế nhưng cũng không có cảm giác đau, ngược lại thì lục phủ ngũ tạng đều ẩn ẩn cảm thấy đau đớn. Nàng rất rõ ràng, việc chân khí bạo động lúc trước, dĩ nhiên là đả thương lục phủ ngũ tạng, một chưởng kia của Tần Yến Quy lại không chút lưu tình, nàng không biết hắn thật sự là vì cứu nàng, hay nổi giận thật, muốn nàng biết cái gì là đau. Di4enđ_an&l€qu|y@do_n
Vô Tà giật giật, lại phát hiện mình căn bản không thể động đậy, ánh mắt của nàng mê mang nhìn tới Tần Yến Quy ở phía trước, sau đó không tự chủ được, giật giật khóe miệng, mồ hôi lạnh toát ra, đã sớm thấm ướt áo, nàng ngã xuống, trong lòng có chút tiếc hận, thiếu chút nữa, chỉ kém một chút nữa......
Kiến đế sớm đã bị Vô Tà giữ chặt, sắc mặt đen sì, mất đi sự giam cầm của Vô Tà, lúc này cả người xụi lơ xuống, hiện tại những người khác mới xông tới như ong vỡ tổ, luống cuống tay chân đỡ Kiến đế, hô to cứu giá, vẻ mặt kia, thật sự buồn cười......
Tần Yến Quy lại cũng không thèm nhìn ai, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay lưng đi: "Người tới, mang đi, giải vào thiên lao."
Lời này quả thật là nói với những thị vệ giáp bạc đã đến từ trước, những người này, lạnh lùng nghiêm nghị, giống như hoàn toàn khác biệt so với những thị vệ cùng vây hãm nơi này, cho dù lúc trước hỗn loạn như vậy, trong lúc không có lệnh của Tần Yến Quy, bọn họ thế nhưng cũng không nhúc nhích, vẻ mặt trừ trấn định thì cũng vẫn chỉ là trấn định, không có ai là ngoại lệ, duy chỉ có giờ phút Tần Yến Quy Nhất mở miệng, bọn họ mới có động tác. Tại nơi Hoàng đế còn có ngự tiền thị vệ của hoàng đế tồn tại, không nói một lời lôi Vô Tà tê liệt ngã trên đất dậy, muốn dẫn đi.
"Ngươi, lớn, đảm......" Kiến đế thoi thóp nói xong một câu tối nghĩa không hoàn chỉnh này, đang lúc mọi người đỡ dưới, chợt mở miệng. Ý tứ kia, rõ ràng là giận dữ mắng mỏ Tần Yến Quy cứ như vậy hời hợt dẫn người đi. Loạn thần tặc tử như Tần Vô Tà, loạn đao chém chết cũng không đáng tiếc, há lại cho Tuyên vương hắn muốn mang đi liền mang đi giống như lần trước?!
Phản ứng của Tần Yến Quy lại cực kỳ bình tĩnh, hắn nhàn nhạt nhìn Kiến đế một cái, không hề nói gì, mà những thị vệ giáp bạc kia, hình như cũng chỉ nghe lệnh của Tần Yến Quy, hoàn toàn không đặt lời nói của Kiến đế vào trong lòng......
Một khắc kia, sắc mặt đã sớm xanh đen của Kiến đế cũng ngẩn ra, chỉ cảm thấy một hơi cũng không thở nổi, hoàn toàn bất tỉnh......
Trận hỗn loạn này, dường như cũng bởi vì Tuyên vương đến, không khỏi bị trấn áp, người Tuyên vương mang tới người giải đi rồi, cung nhân cùng thái y cũng đều vây quanh Kiến đế, những thị vệ kia, trong lúc nhất thời lại cũng cũng không khỏi bị Tuyên vương làm khiếp sợ, không có bất kỳ động tác nào, thật giống như chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, bọn họ mới có thể cử động.
Tần Yến Quy cũng không hề nói gì, ánh mắt của hắn, lạnh lùng, lại thâm sâu không lường được, hắn nhàn nhạt quét qua Yến Vô Cực đã được Vô Tà an bài ổn thỏa trên đất một cái, bỗng nhiên giương môi, giễu cợt đến tận cùng....