Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

2: Không làm gì không được


trước sau

Sau khi Khương Anh đi, cũng không mang người của lão Ưng theo, thật ra, dù cô có muốn họ cũng không đi.

Xe Khương Anh vừa mới đi, từ trong hẻm đối diện xuất hiện một chiếc Ford từ từ tiến vào, vững vàng dừng trước cửa ngôi nhà, cửa kính xe hạ xuống, dưới tấm kiếng xuất hiện khuôn mặt trung niên khôn khéo, đây chính là người ban ngày đã cùng Khương Anh nói chuyện - người đàn ông đeo kính.

Mắt nhìn ngôi nhà cổ ẩn giấu phía sau tòa nhà cao tầng, hắn hé mắt, trực tiếp xuống xe đi vào trong.

Không nhanh không chậm đi đến trước cửa, lính canh gác lập tức xuất hiện, hắn không chút hoang mang, đẩy gọng kính trên sống mũi, đôi giày da đen bóng không một vết bẩn, trên người mặc một bộ âu phục thời thượng, chải tóc một cách gọn gàng, nhìn qua thật lịch sự, nhưng lại có thể đối mặt với nhiều người như vậy cũng không hoảng hốt, hắn ngoài cười nhưng trong lòng không cười từ trong túi lấy ra cái đồng hồ vỏ quýt, dùng bật lửa chiếu sáng, sau đó ba một tiếng khép lại: “Tôi là tới đón Tần tiên sinh, Đái tiên sinh muốn mời Tần tiên sinh đi một chuyến, thời gian cấp bách, làm phiền các vị nói với Tần tiên sinh một tiếng, xe của chúng tôi đang chờ ở dưới lầu.”

Những người này đều là người của lão Ưng, lão Ưng dù lớn đến đâu cũng không bằng Đái Lạp, huống chi lão Ưng đã chết, xem ra người đàn ông đeo kính nắm chắc được mình hôm nay có thể đón được Tần tiên sinh.

Qủa nhiên, mấy tên lính canh khi nghe xong cũng có chút do dự, người đàn ông đeo kính cũng không nóng vội, xoay người đi trở về, nhưng vào lúc này, cánh cửa mật thất đột nhiên mở ra.......

Hô hấp của mọi người bất chợt chậm lại, có lẽ họ cũng không ngờ cánh cửa kia sẽ có động tĩnh, mà ngay cả người đang ông đeo kính chân cũng dính chặt trên mặt đất, không bước được bước thứ hai.

Trong phòng rất tối, trong lúc nhất thời mọi người cũng không thấy đước cái gì, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cốc cốc - tiếng giày cao gót giẫm trên mặt sàn, một bóng dáng cao gầy từ bên trong bước ra........

Bộ sườn xám màu đen hồng vừa khít trên người, mặc dù kiểu dáng không hợp mốt, nhưng người mặc mang đến cảm giác khác lạ, làm cho người ta không sao quên được dáng vẻ diễm lệ thướt tha, đôi mội đỏ mọng như lửa, tóc đen nhánh, cằm đến cổ trắng nõn đường cong tuyệt đẹp như một con thiên nga, trên môi luôn mang theo một nụ cười trong trẻo lạnh lùng, khí chất lãnh diễm như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ trong đêm, băng và lửa điên cuồng dây dưa, nét đẹp đến lóa mắt làm cho người ta nhất thời quên mất phản ứng.

”Cô” so với những cô gái hồng lâu hơn vài phần cao quý cùng lãnh ngạo, “cô” lãnh diễm xinh đẹp, những thứ thanh cao danh viện lại càng không thể so sánh được.

”Tần.....Tần tiên sinh?” Hai từ “tiên sinh” trong miệng người đàn ông đeo mắt kính hoàn toàn phát ra từ trong cổ họng, mấy phần không thể tin được, nhưng lại có vài phần tin tưởng không thể nghi ngờ.

”Tần Vô Tà!” Đôi môi đỏ mọng mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo khí chất bức người không thể nghi ngờ: “Đái tiên sinh nên biết tôi.”

Cô gái trước mặt sắc sảo lạnh lùng, nhưng phong cách tản mạn, nguy hiểm.........Giống như cây anh túc có độc........Theo thông tin mà người đàn ông đeo mắt kính có được, Tần tiên sinh là một ma ốm, còn là một người mù.......Nữa phần cũng không thể nhìn ra đây lại là một ma ốm, về phần người mù........Hắn nhìn lại cô gái đeo mắt kính trước mặt, ánh sáng khá mờ, không thấy rõ, nhưng cũng mơ hồ nhìn ra, trên khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp ấy, đôi mắt đang nhắm chặt lại, mới cho người ta cảm thấy cảm giác áp bức giảm đi phần nào, may mắn biết bao khi cô là một người mù.

Mặc dù Tần tiên sinh đeo kính nhắm hai mắt cái gì cũng không thấy, nhưng phong thái lại thập phần thong dong, không có nữa phần chật vật, “cô” sờ soạng đi về phía trước, mặc dù vậy, nhưng cũng không ai dám khinh thường, dù sao thanh danh của Tần tiên sinh ở ngoài, không bước ra khỏi nhà, khoảng chừng một gian ám thất bên trong, là có thể tiêu diệt địch ở ngoài ngàn dặm...

Có thể thấy nữ nhân này đáng sợ cở nào.

”Mời......Xin mời Tần tiên sinh....xe đã chuẩn bị tốt, tối nay lên xe lửa, giờ này ngày mai chúng ta đã đến được Bắc Kinh.” Người đàn ông đeo mắt kính vội vàng trấn tĩnh lại, thấy Tần tiên sinh muốn xuống cầu thang, liên tục không ngừng mở cái bật lửa để giúp “cô” soi đường, hương thơm nhàn nhạt tiến vào trong mũi, ngay cả mùi hương cũng làm cho người ta cảm thấy sợ, bàn tay bật lửa có chút run run, lạch cạch một tiếng thời điểm đánh ra được ánh sáng, âu phục phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi rồi, lúc này hắn mới chợt nhớ Tần tiên sinh không thấy đường......

Được người đàn ông đeo kính dẫn đường,, Tần Vô Tà đi tới và dừng trước cửa xe, người đàn ông đeo kính vội vàng tiến đến trước mặt thay “cô” mở cửa xe, tay “cô” đã chạm đến thân xe, nhưng lại không ngay lập tức cuối đầu ngồi vào xe, lúc này ánh trăng thanh u, lành lạnh chiếu vào trên khuôn mặt tuyệt mỹ của “cô”, lúc này vừa nhìn, trên khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp lại có vẻ hơi tái nhợt.

Có lẽ có vài phần cảm thán, mười năm rồi, “cô” một bước cũng không rời khỏi ám thất, lão Ưng dùng thuốc, dùng giọng điệu uy hiếp, buộc “cô” phải sống, lão Ưng có rất nhiều biện pháp, nhưng hiện tại hắn đã chết, “cô” rốt cuộc vẫn phải đi ra khỏi ám thất, lúc này ra ngoài, có lẽ không trở về được.....

Đôi môi đỏ mọng khẽ giương, con mắt rủ xuống có chút rung động, trên lông mi hẹp dài còn sót lại một ít lạc tuyết, cô cúi người ngồi vào trong xe, tao nhã lại chẳng quan tâm bất kì ai.

Xe khởi động, Tần Vô Tà ngồi ở phía trước, người đàn ông đeo kính tự giác ngồi phía sau xe, bên ngoài cửa kính âm thanh gió gào thét, chiếc xe đang xuyên qua màn đêm. Ở phía trước Tần Vô Tà ngồi cùng một người đàn ông vóc người hơi gầy đội mũ im lặng lái xe, bên trong xe hoàn toàn tĩnh lặng, không ai nói chuyện, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.

Cũng không biết bao lâu, khi người đàn ông đeo kính nghĩ Tần Vô Tà đang ngủ, đột nhiên mở miệng: “Tần tiên sinh, chúng ta đã đến.”

Tần Vô Tà không hề động đậy, cũng không mở mắt ra, càng không có ý xuống xe, người đàn ông đeo kính biến sắc, vừa muốn nói tiếp, bất chợt nghe giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Đái tiên sinh, sau khi đến Bắc Kinh, anh định xử lý tôi như thế nào?”

Bên trong xe bỗng chốc yên lặng, sau đó một trận tiếng cười phát ra từ chỗ tài xế, bỏ mũ của mình xuống, lộ ra một cái đầu húi cua, khuôn mặt tuy gầy nhưng anh tuấn - Đái Lạp!

Giọng nói có chút bất đắc dĩ, lại tràn ngập tán thưởng: “Người khác đều nói Tần
tiên sinh không gì là không làm được, xem ra là thật! Chỉ là không ngờ.....là cô! Thí nghiệm của tôi rốt cuộc cũng thành công.”

Hai mươi năm trước, thí nghiệp của Đái Lạp chỉ có duy nhất một người còn sống.

“Đúng vậy, lão Ưng đã lừa anh nói tất cả mọi người đều chết hết, anh hẳn là nên tìm hắn tính sổ, đáng tiếc là hắn đã chết.” Tần Vô Tà tao nhã nở nụ cười, giọng nói ẩn chứa vài phần mỉa mai.

Hai mươi năm trước, người họ Tưởng làm việc bên cạnh Đái Lạp muốn thành lập một tiểu đội đặc nhiệm không gì không làm được, hơn ba trăm đứa nhỏ bị bắt để làm đối tượng thí nghiệm, hắn đã dùng kĩ thuật phương tây để biến đổi gen, dùng khí độc, tiêm chất dịch, dùng dược vật, hơn ba trăm đứa nhỏ không một ai thành công sống sót, có vài người chết trong lúc thí nghiệm, một vài đứa nhỏ biến thành dã thú, từng miếng từng miếng ăn bản thân và các bạn của mình, rốt cuộc cũng chết sạch và Tần Vô Tà là người chết cuối cùng trong danh sách.

Kế hoạch của Đái Lạp thất bại, trong hồ sơ của quân thống cũng không có ghi lại kế hoạch thất bại này, một vài câu cũng không có.

Tuy cô là người may mắn còn sót lại trong kế hoạch kia, nhưng khí độc sớm xâm nhập vào cơ thể, các chức năng bên trong đều suy yếu, đâu chỉ đơn giản là các cơ quan bên trong đều suy yếu đây? Cô buộc phải sống trong ám thất chỉ để kéo dài mạng sống, giống như một con quỷ sợ sáng, khi gặp ánh mặt trời thì khí độc trong cơ thể sẽ xảy ra thay đổi, tựa như mấy đứa nhỏ kia: biến thành quái vật, mất đi lí trí, tự ăn bản thân mình và mọi người.....Cô phải dựa vào thuốc của lão Ưng để duy trì mạng sống, nhưng đã là thuốc thì phải có tác dụng phụ, mắt bị mù so với trở thành quái vật thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Lão Ưng bảo vệ cô là vì có lòng riêng, cô là vật thí nghiệm thành công một nửa, chỉ cần không rời khỏi ám thất, cô chính là Tần tiên sinh quân thống cục không gì là không thể làm được, cô còn sống, có thể giết chết vô số người, nhưng cũng có thể cứu rất nhiều mạng người.

Chờ Tần Vô Tà không nhanh không chậm nói xong mọi thứ, cô mỉm cười mở mắt, mặc dù ánh mắt không có tiêu điểm, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy Đái Lạp vẫn cảm thấy rùng cả mình, hắn cau mày, sau đó hắn cười lạnh không cho là đúng nói: “Chẳng lẽ cô cho rằng thí nghiệm của tôi đến cuối cùng một kết quả cũng không có? Ngay cả cô cũng là sản phẩm thất bại sao?”

Tần Vô Tà lười biếng ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng trong khoảnh khắc ấy Đái Lạp có thể thấy được khóe miệng của cô mang theo một chút ý cười, giọng nói trong trẻo lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Trời mau sáng thật.”

Đái Lạp vừa nghe xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng mở cửa xe chạy khỏi nơi đáng sợ này, nhưng lại phát hiện cửa xe làm sao cũng không mở được, Tần Vô Tà ngồi ở ghế phụ cười châm biến, lắng nghe tiếng Đái Lạp và người đàn ông đeo kính dùng vật đập vào cửa thủy tinh hay tiếng súng lục để mở khóa xe, nhưng cuối cùng cũng chẳng có thu hoạch gì, viên đạn bắn vào cửa thủy tinh tựa như bị ngăn cản, mềm nhũn, rơi xuống, bọn hắn như bị một sức lực thần bí bao vây, phong kín không gian trong chiếc xe hơi, không thể phá vỡ.

Đái Lạp hình như ý thức được, đây chính là kết quả của nhóm đặc vụ không gì là không làm được....Đây là kết quả, thật là một kết quả đáng sợ, rốt cuộc hắn cũng bị báo ứng.

”Trời sáng thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Đái Lạp ngồi sụp xuống, ngay cả súng cũng bị hắn vứt xuống dưới chân.

”Đại khái tôi sẽ giống như một sản phẩm thất bại bắt đầu biến dị, sau đó mọi người cùng nhau hủy diệt, chết kiểu này có vẻ thật thảm thiết.” Tần Vô Tà bình tĩnh nói, thậm chí hết sức hợp tác, trả lời mọi thứ.

Đái Lạp cười lạnh lùng: “Nếu bây giờ tôi bắn chết cô, lão tử cũng không tin người chết có thể sống dậy!”

Cô gái xinh đẹp kia giống như nghe được một chuyện cười thú vị, buộc miệng cười một tiếng: “Phải, phải nên, tin tưởng tôi.”

”Không có cách giải quyết khác sao?” Người đàn ông đeo kính trên mặt ướt đẫm mồ hôi, hét lên, hắn lẽ ra không nên đi đến đây! Ai có thể nghĩ rằng, Tần tiên sinh lại là một con quái vật!

”Có.” Tấn Vô Tà nghiêng đầu, chớp mắt thật vô tội, xinh đẹp đến cực hạn: “Có thể chết đẹp hơn một chút.”

Đái Lạp cười một tiếng, giờ phút này đặc vụ đầu lĩnh đã trải qua tinh phong huyết vũ bỗng trở nên thật bình tĩnh, chấm dứt tất cả một cách yên bình: “Xem ra hôm này dù sao cũng chạy không thoát, bất quá có một số việc, so với chết càng đáng sợ hơn, Tần tiên sinh nói đúng, hiện tại lựa chọn của chúng ta không phải chết hay không chết, mà là chết như thế nào.”

Rầm! Khi thân xe tràn ngập ánh lửa nó như chiếu sáng cả không gian tối tăm, nổi bật lên dưới ngọn lửa khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra của Tần Vô Tà, cô một lần nữa khép hai mắt lại, thân mình hơi dựa về phía sau, khóe miệng mỉm cười, phát ra một tiếng thở dài khó mà nghe thấy được, kết thúc tất cả mọi chuyện một cách tự nhiên, vô cùng tuyệt đẹp.

Cả đời này, không gì làm không được, Tần tiên sinh cũng tốt, một con quái vật hơi tàn cũng được, rất khổ rất mệt mỏi, ở thời đại này cô là một vật hi sinh, đáng tiếc chính là, tất cả đã kết thúc.....

Nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau......Cô bỗng nhiên bật cười, vấn đề này thật ngu ngốc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện