Editor: Lạc Băng Băng
Tin tức truyền về Biện kinh, Tuyên vương cùng Tứ gia xuất binh tiêu diệt hang ổ cực kỳ bí mật đã hoành hành hơn mười năm nay là Thiên Ưng trại, lúc tiêu diệt trại tình cờ cứu được nhiều người vô tội không cẩn thận rơi vào tay bọn thổ phỉ, trong đó đa số là gia quyến của phú thương, nhưng có một người đặc biệt, tự xưng là Tĩnh vương Thế tử, Tuyên vương cùng Tứ gia chưa từng thấy qua diện mạo của Thế tử, khó phân biệt thật giả, liền viết một lá thư gửi vào kinh, đoàn người thì mấy ngày sau mới đến được Biện kinh.
Nhận được tin tức Kiến đế lập tức lệnh cho Thái tử dẫn người tới cửa thành tiếp ứng Tuyên vương cùng Tứ gia trở về, thứ nhất để xác nhận người mang về có phải là Tĩnh vương Thế tử thật hay không do Tần Xuyên nửa năm trước từng đi Kim Lăng đã gặp qua Tần Vô Tà, thứ hai Kiến đế từng lệnh Thái tử dẫn cấm vệ quân tìm tung tích của Thế tử, mặc dù không phải Thái tử tự $dđ;lqd mình tìm kiếm, nhưng do Thái tử tự mình tiễn đi, như thế nào cũng không coi là không công mà lui.
Trở về kinh dọc theo đường đi Vô Tà cũng không tính là nhàm chán, Tần Thương liều lĩnh bốn phương danh hào cũng không phải tự nhiên có được, hắn mặc dù trẻ tuổi, chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng đã nhiều lần ra chiến trường, rất có tài chỉ huy quân đội, trên mặt trận cùng giặc đối đầu thì càng thêm dũng mãnh phi thường, giống như Vũ Thần nhập vào thân. Có lẽ là hàng năm ở bên ngoài, nên tính tình cũng không câu nệ gò bó, rất có phong thái của hào kiệt giang hồ, người mình không thích, đó chính là bạc vào Hồng Thương ra, không chút nương tay, nhưng nếu là người mình đã nhận định, thì dù nhiệt tình hay lạnh nhạt, vô liêm sỉ cũng không thành vấn đề.
Mọi người trong kinh thành đều biết Tuyên vương cùng Tứ gia từ trong hang giặc cứu ra được người rất có thể chính là Tĩnh vương Thế tử, chỉ có Tần Thương hồn nhiên không biết, dọc đường đi thay đổi biện pháp hàng phục Vô Tà, muốn ở trước mặt Vô Tà lập nên uy tín, làm Vô Tà sùng bái mình, hơn nữa nói bóng nói gió tiết lộ mình là Tứ hoàng tử thân phận tôn quý, ý đồ khiến tiểu tử này hiểu gọi hắn một tiếng thúc thúc tuyệt đối là có chuyện tốt không có chuyện xấu!
Nhưng ai ngờ tiểu tử này rất ngu xuẩn, mặc hắn nói toạc miệng lưỡi cũng không có nửa điểm tiến triển, Tần Thương tức giận hô to: “Tiểu tử thúi a tiểu tử thúi, ngươi là đầu gỗ hả, sao mãi không thông dđ#.lequy!do^n suốt! Cùng ta nhận thức, thật không thiệt thòi nha! Ngươi kêu Tam ca một tiếng phụ thân, sao không thể kêu ta một tiếng thúc thúc hả? Ngươi nói, ngươi nói, ngươi nói cho ta nghe một chút, làm thế nào ngươi mới thông suốt đây?”
Vô Tà đã bị ầm ĩ một đường, không chịu nổi nữa, hừ một tiếng, âm thanh trẻ thơ giòn giã vang lên: “Bởi vì ngươi là bọn buôn người.”
Người...... Bọn buôn người......
Tần Thương sững sờ, cả khuôn mặt đều tái nhợt, có thể thấy được khuôn mặt Vô Tà nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác hoàn toàn đều là ngây thơ vô tội, trẻ con không hiểu chuyện trẻ con không hiểu chuyện, Tần Thương miễn cưỡng thu hồi quả đấm định đánh lên đầu Vô Tà, cắn răng nặn ra một tia kiên nhẫn vô cùng hòa ái dễ gần mỉm cười: “Nói bậy, Tiểu Quỷ Đầu, tiểu gia nơi nào giống người buôn lậu rồi hả? Không thể nói bậy, ngoan.”
Vô Tà nheo mắt, sau đó nhếch miệng cười một tiếng: “Vô sự mà ân cần, thì không phải gian xảo tức là đạo chích, ngươi nghĩ gạt ta gọi ngươi thúc thúc, sau đó nói cho người khác biết ta là thân thích của ngươi, sau đó ngươi liền đem ta đi bán, bọn buôn người đều như vậy. Ngươi xem ngươi từ trên xuống dưới đều giống người có tiền, tại sao phải làm bọn buôn người đây?”
Tần Thương bị Vô Tà vừa nói như thế, chính mình nghĩ lại thì cũng có chút giống như nàng nói vậy, ngực buồn bực không khỏi bị nội thương, Tần Thương xanh mặt, đối với Vô Tà cười đến cực kỳ vô tội này là vừa yêu vừa hận, hừ một tiếng, tính toán tạm thời không cùng tiểu tử này dây dưa nữa. Hắn mặc dù không biết Tam ca từ đâu tìm được nghĩa tử, nhưng có thể khẳng định là, với tính tình của Tam ca, tuyệt đối không có khả năng ở bên ngoài lưu lạc một đứa con trai lớn như vậy, coi như “hắn” thật là con riêng của Tam ca, cũng chỉ có thể cả đời che giấu, chẳng lẽ Tam ca muốn đưa “hắn” lên làm một Tuyên vương Thế tử danh tiếng hay sao?
Đợi bọn
hắn vào kinh, tiểu tử thúi này biết lời hắn nói không giả thì một tiếng thúc thúc này còn có thể biến thành hoàng thúc, nàng chỉ là một người dân bình thường nhảy một cái liền trở thành hoàng thân quốc thích, vẫn không thể không gấp gáp mà cầu xin hắn?
Điều khiến Tần Thương không ngờ là đoàn người của bọn hắn vừa vào Kinh Thành, đã nhìn thấy Thái tử Tần Xuyên ở cửa thành chào đón, điều này làm cho Tần Thương có phần không hiểu, hắn không phải đang vội vàng tìm vị kia làm người ta không biết nên khóc hay cười là Thế tử đi, sao lại ở chỗ này nghênh đón bọn họ? Coi như lần này tiêu diệt Thiên Ưng trại đích xác là lập công, nhưng cũng không tính là công lớn gì, chung quy còn không đến mức cần Thái tử phải tự mình dẫn người tới đón bọn họ hồi kinh.
”Lão Tứ.”
Tần Yến Quy đi qua bên cạnh Tần Thương thì nhàn nhạt nhắc nhở một tiếng, lúc này mới khiến cho Tần Thương phục hồi tinh thần, chỉ thấy trong xe tiểu quỷ kia chẳng biết từ lúc nào đã theo Tần Yến Quy xuống xe ngựa, hai người đang cùng Tần Xuyên nói gì đó, Tần Thương gãi gãi đầu, không thể làm gì khác hơn là cũng cất bước đi theo.
”Tuyên vương một đường cực khổ.”
”Là công lao của lão Tứ, thần đệ không dám giành công.” Tần Yến Quy khóe miệng khẽ nhếch, nhàn nhạt mà nói ra.
Tần Xuyên mắt phượng híp lại, ánh mắt đã sớm rơi vào cái đầu nhỏ nhắn giờ phút này đang sợ hãi núp ở sau lưng Tần Yến Quy, hắn tự nhiên là liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của Vô Tà, nhưng đối với việc nàng cùng Tuyên vương Tần Yến Quy xuất hiện tại nơi này, Tần Xuyên nhưng lại không có nửa phần kinh ngạc, mà là hết sức tao nhã lịch sự khom người chào một cái: “Tiểu Hoàng thúc bị sợ hãi, phụ hoàng rất là lo lắng.”
Lúc này Vô Tà hoàn toàn là một bộ dáng tiểu hài đồng bị kinh hãi chưa bình phục, rụt lại đầu, cặp mắt sáng trong suốt hình như có chút do dự, nhưng thấy Tần Xuyên cung cung kính kính hướng die^ndan;lqđ mình hành lễ, lúc này lá gan mới lớn lên, từ sau lưng Tần Yến Quy chui ra, hắng giọng một cái, có bài bản hẳn hoi bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của hoàng thúc: “Hoàng chất miễn lễ.”
Thấy Thái tử dẫn đầu hành lễ với đứa bé, mọi người liền biết thân phận của đứa bé này chính là Tĩnh vương Thế tử không thể nghi ngờ, lập tức rối rít hướng “hắn” hành lễ, ngay cả Tần Yến Quy cũng cười một tiếng, giơ tay lên cúi người: “Tiểu Hoàng thúc.”
Mới vừa rồi Tần Yến Quy đứng ở đó, liền có một loại cảm giác không thể gần kề ngay cả giờ phút này nhìn như cung kính mà hướng Vô Tà hành lễ, lại cũng làm cho người ta không phát hiện ra nửa phần nhếch nhác, cho dù là cúi đầu hành lễ, cũng làm được ưu nhã bình tĩnh như thế, không nhún nhường, cũng không ngạo mạn.
Tần Thương đi tới nhìn thấy một màn này, cả người đều ngây dại, một giây kế tiếp, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt tái mét, cho đến khi có người khác cúi đầu nhắc nhở một tiếng, Tần Thương vẫn như cũ nửa mê nửa tỉnh, ngơ ngác làm theo Tần Xuyên bọn họ, không lưu loát hành lễ: “Tiểu...... Tiểu Hoàng thúc......”
Hắn kêu tiểu tử này là Tiểu Hoàng thúc, làm sao có thể! Nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ, tại sao không ai nói cho hắn biết, đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác trước mắt này là Tiểu Hoàng thúc vô cùng xấu xí trong ấn tượng ngày thường của hắn?
Thấy người hay ầm ĩ bên mình giờ sắc mặt khó coi, hiển nhiên là bị đả kích quá lớn, Vô Tà trong lòng âm thầm đồng tình một phen, nhưng trên mặt vẫn là cố ý bày ra bộ dạng dương dương tự đắc: “Ừ, miễn lễ đi, đều miễn lễ đi, bản Thế tử thật đói nha!”