Editor: Dương
”Ngươi rất đau sao?” Tần Yến Quy liếc nhìn vẻ mặt cổ quái của Vô Tà như đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ nông cạn, khóe miệng khẽ giơ lên, đáy mắt hiện lên ý cười không rõ, không chút để ý hỏi ngược lại.
Biểu tình kia của nàng giống như người bị gãy tay là nàng mà không phải ai khác, sắc mặt còn khó coi hơn người bị thương là hắn.
Chợt Vô Tà thấy hắn cười, cảm thấy mất tự nhiên, sắc mặt nhanh chóng nóng lên, quả nhiên câu hỏi ngu ngốc của mình bị hắn cười nhạo, Vô Tà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn băng bó, lắc đầu, không nói gì thêm, đáy mắt hơi tức giận.
Tần Yến Quy quá đáng sợ, lúc trước nàng cảm thấy hắn đáng sợ là vì nàng nhìn không thấu người này, hôm nay nàng mới biết, nàng kiêng kỵ hắn không phải không có nguyên do đó là vì sự tàn nhẫn của hắn.
Vô Tà liếc nhìn cánh tay buông xuôi bên hông Tần Yến Quy, hai mắt hơi nheo lại như đang suy nghĩ gì đó. Người tàn nhẫn đúng là người tàn nhẫn, đối với người khác tàn nhẫn nhưng ngay cả đối với bản thân cũng tàn nhẫn.
Ánh mắt hắn vẫn luôn thản nhiên như vậy, dù cười cũng làm người ta cảm thấy hắn đối với chuyện gì đều không quan tâm. Rốt cuộc hắn thật sự để ý điều gì? Người này ngay cả thân thể mình đều không quý trọng.
Hình như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vô Tà, Tần Yến Quy chậm rãi nói: “ Thân thủ lão Ngũ bất phàm, mặc dù tính tình tàn nhẫn kích động nhưng vẫn có chừng có mực. Tay ta cũng không đáng ngại, vết thương nhỏ này không tính là gì, ngược lại là ngươi, cho dù lão Ngũ ra tay có kiềm chế nhưng rơi trên mặt ngươi cũng không phải chỉ là vết thương nhỏ.”
Vô Tà sững sờ, ngẩng đầu lên, Tần Yến Quy đã sớm thu hồi tầm mắt trên người nàng, dạo bước chầm chậm phía trước, áo trắng hơn tuyết, tay áo tung bay, ôn hòa lạnh nhạt nhưng lời nói lại thong dong hờ hững, khóe miệng bên mặt khẽ giơ lên tựa như gió nhẹ lướt qua đầm nước ấm áp lại thâm sâu khó dò.
Vô Tà không nghĩ Tần Yến Quy sẽ nói điều này với nàng, dù sao từ khi vào kinh hắn không có nói với nàng câu nào cũng không có liếc nhìn nàng một cái, Vô Tà nhíu mày hỏi “Ngươi làm sao biết ta ở chỗ này, ngươi cố ý ra ngoài tìm ta sao?”
Tần Yến Quy không có phủ nhận cũng không nói gì thêm, lần này hắn như thường lệ dùng giọng điệu nhàn nhạt qua loa nói: “Phụ hoàng thấy ngươi lâu rồi chưa tới nên ta ra ngoài xem một chút.”
”Nha......” Vô Tà cũng không biết phản ứng của chính mình là thất vọng vẫn là mất hứng, dđlêQuý+)ôn nàng chưa từng bị người qua loa cho xong chuyện như thế, càng không có người không hề che giấu miệt thị nàng ở trước mặt nàng, lúc vui vẻ thì ra tay che chở nàng, mất hứng thì hai ba câu đuổi đi.
Bích Thủy cùng Dung Hề nhìn thấy Tuyên vương cùng Tần Vô Tà một trước một sau đi tới, Dung Hề hơi sững sờ, dường như không nghĩ tới thế tử nhà mình sẽ xuất hiện cùng Tuyên vương nhưng nhìn hai người hoàn hảo không chút tổn hại, hình như không có chuyện gì xảy ra, tuy trong lòng Dung Hề nghi ngờ nhưng thấy Vô Tà bình yên vô sự cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đến Thừa Khánh điện, trong điện đã ngồi không ít người, bữa tiệc quân thần, trừ Kiến đế, thái tử Tần Xuyên, tứ hoàng tử Tần Thương, còn có cùng nàng đi vào bây giờ tự nhiên đã trở lại chỗ ngồi Tuyên vương Tần Yến Quy, cũng có không ít đại thần Vô Tà chưa từng thấy qua hoặc là hoàn toàn lạ mặt.
Thấy Vô Tà tới, Kiến đế ngồi ở vị trí chủ thượng vẫn như bảy năm trước, ôn nhã thêm mấy phần khôn khéo của đế vương, hắn cũng có bảy năm chưa từng gặp Vô Tà, lúc này nhìn đứa bé đứng dưới điện mở to cặp mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn, hai mắt Kiến đế nhíu lại, cười, giọng điệu thân thiết vẫy vẫy tay với Vô Tà, để nàng tới đây: “Tà nhi, lại đây để hoàng huynh nhìn xem ngươi.”
Vô Tà vẫn đứng tại chỗ giống như không nghe thấy Kiến đế lên tiếng, hết nhìn đông lại nhìn tây trên Kim Điện, không ít đại thần bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, dường như đang trách cứ vị Tĩnh vương thế tử này vô lễ, d.+)àn.Lêquý.+)ôn chỉ có tứ hoàng tử Tần Thương thấy ánh mắt Vô Tà nhìn tới lập tức nhếch môi cười còn vụng trộm tễ mi lộng nhãn trừng hai mắt với nàng, Vô Tà cũng cười đáp lại Tần Thương, Tần Thương càng thêm vui vẻ.
Cả Kim điện, chỉ có dẫn nàng vào điện Tuyên vương giống như mọi chuyện không liên quan đến mình, tự nhiên cầm một ly rượu lên uống, thái tử Tần Xuyên cười như
không cười cũng giơ lên một ly với Vô Tà như chào hỏi.
Vô Tà vô lễ cũng không có chọc Kiến đế giận, ngược lại khiến trong đôi mắt khôn khéo của Kiến đế lão hồ ly kia thêm mấy phần tin tưởng, hình như càng tin lời đồn kia mấy phần, trên mặt hắn chứa ý cười, mặc dù không còn trẻ tuổi nhưng phong thái nho nhã quân tử lại càng nhiều thêm giống như thay đổi thành một đế quân cao thượng: “Tà nhi.”
Lúc này Vô Tà mới trừng mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn Kiến đế ngồi ở trên, mặc dù trong lòng liếc mắt đã nhận ra hắn là ai, ân oán bảy năm trước vẫn còn rõ ràng như in nhưng trên mặt vẫn là mê mang làm như không biết hắn: “Ngươi là hoàng huynh của ta?”
Nói chuyện không phân biệt tôn ti, lập tức có đại thần muốn đứng dậy khuyên can vị tiểu quý nhân không biết chết sống này lại bị Kiến đế phất phất tay ý bảo không cần để ý, ngược lại cười với Vô Tà nói: “Đúng vậy, sợ là Tà nhi không nhớ rõ, khi ngươi còn bé trẫm còn ôm ngươi. Chớ sợ, về sau hoàng cung của trẫm cũng là nhà của ngươi, trẫm sẽ là người thân của ngươi, hài tử tới đây cho trẫm nhìn ngươi.”
Trong lòng Vô Tà cười lạnh, nàng tự nhiên nhớ khi còn bé hắn “ôm” nàng đâu, trừng hai mắt, rốt cuộc Vô Tà cười một tiếng, không sợ người lạ chạy lên Kim điện, chạy thẳng tới long ỷ của Kiến đế đặt mông ngồi bên cạnh hắn.
Kiến đế gật đầu cười, sờ sờ đầu Vô Tà, sai người thêm chút bánh ngọt cùng một đôi đũa bạc đặt trên bàn của mình cho Vô Tà, ý vị sâu xa nói: “Tà nhi nói cho trẫm nghe những năm nay có tốt không?”
Vô Tà thật sự đói bụng, trực tiếp dồn bánh ngọt vào trong miệng, Kiến đế hỏi, nàng liền tranh thủ nhét đầy miệng bánh ngọt, mơ hồ đáp: “Đều tốt, duy nhất không tốt là phụ vương bắt ta đi học.”
”Nga?” Kiến đế hé mắt, sai người múc cho Vô Tà chén canh tránh bị sặc: “Tà nhi không thích đi học?”
”Đi học có gì tốt, ta không đi học vẫn là thế tử, bọn họ những người đọc sách kia thấy ta còn không phải cung kính dập đầu hành lễ? Chỉ là Tà nhi rất thích rương sách lần trước hoàng huynh đưa tới.” Chợt Vô Tà cong mắt cười với Kiến đế.
Kiến đế chọn mi, hưng trí: “Nga? Xem ra Tà nhi hứng thú với những điển tịch kia?”
Vô Tà cười hắc hắc: “Ừm! Đồ hoàng huynh đưa tới thật tốt, lửa cháy đặc biệt mạnh, ta dùng nó nướng khoai lang thơm hơn trước kia nướng nhiều!”
Tiếng trẻ con giòn tan của Vô Tà vang dội khắp Kim điện, ngay sau đó tất cả các góc nhanh chóng vang lên tiếng ho khan, rõ ràng những đại thần kia bị sặc bởi lời của nàng.
Kiến đế vừa nghe thế nhưng không có không vui, ngược lại cười ha ha, Tĩnh vương thế tử không học vấn không nghề nghiệp, tin tức này quả thật khiến hắn sung sướng, khó trách lúc thái tử cùng ngũ hoàng tử từ Kim Lăng truyền thư hồi kinh, xứng với ngu xuẩn nhất thiên hạ, lại lấy những điển tịch người ta xem như trân bảo tuyệt tích thành củi đốt, điều này chọc giận Trầm lão thái phó cũng như hết hi vọng với Tĩnh vương thế tử Tần Vô Tà, quả nhiên không phải nói dối.
Vô Tà được Kiến đế khen, càng thêm dương dương đắc ý: “Có phải hoàng huynh còn muốn đưa cho ta thêm một rương sách? Lần trước quá ít, nướng đồ ra không đủ ta nhét kẽ răng, lần tới có thể cho ta nhiều hơn một chút hay không?”
”Ngươi thích, trẫm tự nhiên đồng ý.” Kiến đế sảng khoái đồng ý nhưng yêu sách như mạng Trầm lão thái phó dưới Kim điện lại muốn khóc, vô cùng đau lòng, trong lòng yên lặng hô to bao cỏ thế tử a bao cỏ thế tử!
Những sách kia đều là các bản đơn lẻ, thiên hạ kỳ trân, thậm chí văn nhân nhã sĩ có thể vì nó mà từ bỏ tánh mạng thân gia (bản thân và gia đình), bao cỏ này cư nhiên lấy làm củi đốt còn chê không đủ!