Editor: Dương
Trường An cung là nơi ở trong cung của Tuyên vương trước khi phong vương lúc mười bốn tuổi đến nay vẫn chưa đổi chủ, mặc dù Tần Yến Quy cực ít đi nơi này nhưng mấy năm nay tình cờ ngủ lại trong cung vẫn sẽ ở Trường An cung.
Vô Tà theo sau hắn, dọc đường càng đi càng cảm thấy xung quanh hoang vắng, đường đường Tuyên vương vậy mà chỗ ở trong cung khi còn nhỏ lại giống như lãnh cung, xem ra lời đồn đãi quả thật không sai, thân phận mẫu thân Tần Yến Quy thấp kém không giống Tần Xuyên cũng như Tần Thương, Tần Dung. Hắn không có nhà ngoại thanh danh hiển hách che chở, d,đLQ+) chỉ có một mẫu thân tầm thường hèn nhát vô năng, thậm chí phi vị của mẫu thân hắn là sau khi chết nhiều năm mới được truy phong bởi vì lúc con trai bà ấy mười bốn tuổi được phong vương.
Còn nhỏ tuổi như vậy, Tần Yến Quy từ hai bàn tay trắng lại có bản lãnh được phong vương lúc mười bốn tuổi...... Ánh mắt Vô Tà chăm chú nhìn thật sâu thân hình đơn độc chầm chậm đi phía trước, bóng lưng lãnh bạc, vạt áo hắn theo nhịp bước chân đi khẽ lay động. Xung quanh lúc sáng lúc tối, những mảnh sáng rơi trên người hắn tựa như tuyết tan đầu mùa, trên người hắn bao phủ một tầng thần bí nhìn không thấu...... Vô Tà cười cười, nàng mới không tin người như hắn sẽ vô dục vô cầu, cho dù Kiến đế kiêng kỵ hắn mà tước đi quyền lực, hắn cũng không quan tâm, chẳng qua hắn căn bản không để trong mắt mà thôi, tựa như một đại nhân đang nhìn một đứa trẻ ngu ngốc diễn trò.
”Ngươi đang suy nghĩ gì?” Chợt Tần Yến Quy ngừng lại, đứng tại chỗ lẳng lặng chờ tiểu tử đã tuột ở phía sau một khoảng rất xa, khóe miệng hắn ẩn có đường cong, hơi híp mắt, rất kiên nhẫn đứng đó chờ nàng, không có thúc giục.
Vô Tà bị hỏi sững sờ, vẻ mặt hơi cứng lại, mới biết vừa rồi mình suy nghĩ quá chăm chú trong lúc lơ đãng đã thả chậm bước chân, từ từ bị tuột xuống một khoảng lớn, chống lại đôi mắt cười như không cười lại tĩnh như mặt nước phẳng lặng lại giống như vực sâu của Tần Yến Quy, Vô Tà nhíu nhíu mày: “Ta theo không kịp.”
Được Vô Tà nhắc nhở, Tần Yến Quy mới ý thức bản thân đã quên tên tiểu tử kia vẫn còn là con nít, khó tránh khỏi tiểu chân ngắn phải cố hết sức.
”Thì ra là như vậy.” Tần Yến Quy gật đầu một cái, trên khuôn mặt đạm bạc, trong trẻo, lạnh lùng chứa ý cười như có như không, cánh tay phải bị thương vẫn buông xuôi ở bên người như cũ, ống tay áo tuyết trắng rộng rãi cũng nhẹ nhàng rũ xuống theo gió thổi mà nhẹ lay như muốn hóa thành gió vô tung vô tích.
Lúc này Vô Tà mang khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đã đi tới bên cạnh hắn, mùi đàn hương nhàn nhạt trên người hắn lập tức chui vào trong hơi thở, diễn+)đànLêquý+)Đôn Tần Yến Quy xoay người lại, ánh mắt đã sớm từ trên người Vô Tà đang bước nhanh hơn để đuổi theo mình dời đi, tay trái hết sức tự nhiên dắt tay nhỏ bé của Vô Tà, nghĩ đến tiểu chân ngắn của Vô Tà, hắn cố ý bước chậm lại, một lớn một nhỏ song song mà đi.
Bàn tay hơi lạnh rất thoải mái, mặc dù trên tay có mấy vết chai lưu lại theo năm tháng, Vô Tà giật mình, mờ mịt trừng hai mắt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người dắt nàng, Tần Yến Quy không để ý tới nàng, chỉ còn lại đường nét gò má thâm thúy mà lạnh lùng trong trẻo, kèm theo độ cong khóe miệng như thật như ảo khó đoán đến tận xương tủy.
Đến Trường An cung, mặc dù vị trí cung điện như lãnh cung nhưng dù sao thân phận Tuyên vương bất phàm, hàng năm vẫn có cung nhân quét dọn hầu hạ, bọn họ thấy Tuyên vương dắt Tần Vô Tà vào điện, lập tức rối rít ngừng công việc vẩy nước quét nhà trong tay muốn hành lễ lại bị Tần Yến Quy nhàn nhạt vẫy lui.
Vào điện, Tần Yến Quy liền buông tay Vô Tà ra, hắn đối với cung điện này rất quen thuộc, thậm chí những bình bình lọ lọ dược vật lẫn lộn kia cũng biết ở
đâu. Vô Tà ngơ ngác nhìn Tần Yến Quy để nàng tại chỗ, tự đi tìm thanh trúc cố định vết thương cùng hòm thuốc, mở trừng hai mắt, vội vàng hỏi: “Không cho người truyền thái y tới sao?”
”Bọn họ tới cũng vô dụng.” Tần Yến Quy nhàn nhạt trả lời cũng không quay đầu lại nhìn Vô Tà một cái, xem như chỗ không người cởi áo trước mặt Vô Tà.
”Ngươi làm sao......” Ý thức Vô Tà ngẩn ngơ một chút, trơ mắt nhìn Tần Yến Quy cởi áo trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng “xoát” cái đỏ lên, lập tức quẫn bách tránh đi ánh mắt nhưng nghĩ lại một chút, giờ phút này nàng là Tĩnh vương thế tử, cùng lắm trong mắt Tần Yến Quy chính là đứa bé trai, cũng khó trách Tần Yến Quy xem như nàng không tồn tại, nếu phản ứng của nàng quá lớn chẳng phải là không hợp tình hợp lý?
Dừng một chút, Vô Tà vẫn luôn tỉnh táo tự kiềm chế không thể không thừa nhận nàng có chút đứng ngồi không yên, nhưng vẫn nhắm mắt đứng bất động ở đó, ánh mắt cũng không khỏi nhanh chóng hạ xuống. Đến khi Tần Yến Quy ở trước mặt nàng cởi áo khoác, tự mình dùng thanh gỗ cùng rượu thuốc cố định xử lý cánh tay phải bị thương, lại tùy ý đổi áo khoác, d.đ.l.q.Đ toàn bộ quá trình cũng không để bất kỳ cung nhân nào hầu hạ, đều tự làm, làm xong những thứ này giống như mới nhớ trong điện của mình còn có một người, nghiêng người qua thấy Vô Tà cứng đờ duy trì động tác lúc đi vào, Tần Yến Quy hơi dừng một chút, sau đó bỗng nhiên khóe miệng gợi lên ý cười tựa như chế giễu mà lại không phải: “Ngươi đi theo ta một đường là có lời muốn nói?”
Thấy người trước mắt đã đổi quần áo, tay phải dùng thanh gỗ cố định lại dùng một sợi đai ngọc dài vòng qua cổ treo trước ngực, cho dù như thế vẻ mặt hắn vẫn thong dong tự tại không có nửa phần nhếch nhác.
Sắc mặt Vô Tà quẫn bách, có chút buồn bực, bản thân bị coi như không khí gạt sang bên lâu như vậy, có thể không buồn bực sao?
Tần Yến Quy cũng không gấp, đứng đó chờ nàng nói chuyện, mặc dù Vô Tà tức giận nhưng cuối cùng cũng chỉ tự mình hờn dỗi, nghiêm mặt nói: “Ngươi vì ta, đánh mất Yến Bắc quân với Vũ Lâm kỵ, ngươi không tức giận sao?”
Dường như Tần Yến Quy sớm dự đoán điều Vô Tà muốn nói không ngoài những thứ này, hắn tự nhiên ngồi xuống, một tay lấy một cái ly để trước mặt, rót một ly trà: “Tức giận thì như thế nào, không tức giận thì như thế nào?”
”Sau này......” Vô Tà cắn răng, hễ người có liên quan với nàng nhất định sẽ bị Kiến đế nghi kỵ, bằng tâm tư của Tần Yến Quy đối với lần này trong lòng tự nhiên hiểu rõ, Vô Tà suy nghĩ một chút vẫn mở miệng hỏi: “Ngươi có phải hối hận đã đồng ý chuyện của ta hay không? Ta sẽ gây phiền toái cho ngươi......”
Có lẽ không có nàng với lòng dạ cùng tâm trí của Tần Yến Quy nói không chừng ngày nào đó ngôi thái tử rơi vào tay hắn, ẩn nhẫn nhiều năm để được Kiến đế thưởng thức nhất định là một quá trình dài mà gian nan.
Tần Yến Quy cười như không cười liếc nhìn tiểu tử đứng ở đó cúi đầu, một lát cau mày, một lát nghiêm mặt, đột nhiên cười: “Nếu ngươi đồng ý, ta hứa với Vô Tà ngươi, sẽ che chở ngươi cả đời.”
Che chở ngươi cả đời......
Vô Tà giật mình nhưng lại nghe nam tử nguy hiểm khó lường này tiếp tục nói: “Nhận được đáp án như vậy, ngươi hài lòng sao?”