Giờ phút này, áo bào trắng lúc trước không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào của hắn lại bị nhiễm một mảng máu, chất lỏng màu đỏ sậm từ trán của hắn chảy xuống phía dưới. Máu từ trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng chảy tới khóe miệng. Tần Yến Quy giơ tay lên, dùng ngón tau chậm rãi lau đi máu tanh nơi khóe miệng, sau đó lại rũ tay xuống, chủy thủ trong tay cũng bị hắn đồng đồng thời vứt xuống trên đất.
Gió đêm tàn sát bừa bãi, thổi mặc phát cùng áo bào của hắn bay lên, giống như một điệu múa mềm mại. Thân ảnh cao lớn đẫm máu kia hiện tại hoàn tòa bị hàn khí hàn khí lãnh lệ bao phủ, cả người bắn ra ánh sang lạnh mãnh liệt giống như hàn băng.
Vô Tà chấn động, kinh ngạc nhìn hắn. Nàng chưa từng thấy bộ dạng này của Tần Yến Quy, xưa nay hắn vẫn là người cao nhã lạnh nhạt, lại sâu không lường được, cho tới bây giờ đều rất thông minh cùng giỏi bày mưu tính kế, mặc dù hắn không dùng tới vũ lực nhưng nụ cười nhạt trên môi lại có thể mang theo vô số thủ đoạn. Vậy mà lúc này, hắn lại một thân đẫm máu đứng đó, vẻ mặt lãnh khốc tàn nhẫn, giống như là ma quỷ tới từ địa ngục, cả người hắn rốt cuộc đã thu lại khí chất ưu nhã giả tạo, khiến lòng người không khỏi nảy sinh sợ hãi...
Đầu con hổ bị Tần Yến Quy chặt xuống lăn lông lốc ra xa tới mấy trượng ở dưới chân hắn. Xác chết của con hổ mất đi đầu yên tĩnh nằm trên mặt đất, sự biến đổi quỷ dị này lúc này kích thích ánh mắt vẫn luôn chằm chằm dõi theo họ của những con vật to lớn ở xung quanh. Móng vuốt của bọn chúng rối rít làm ra động tác đâm ra phía sau, bắp thịt ngoài miệng run lên vì tức giận. Bọn chúng tức giận gầm lên mấy tiếng đinh tai nhức óc, giọt nước miếng từ chiếc răng nanh sắc nhọn hiện ra ánh sáng lạnh, toàn bộ lực chú ý của bọn chúng rời khỏi người Vô Tà, chuyển sang nhìn chằm chằm Tần Yến Quy vừa giết đồng bọn của chúng.
Tần Yến Quy lại không có hành động gì, đồng tử sâu không thấy đáy xẹt qua một tia hứng thú, chậm rãi quét qua những súc sinh đang lục đục ngóc đầu dậy kia. Khí tràng bá đạo đáng sợ cho nên cứng rắn khiến cho những súc sinh kia hoảng sợ, ánh mắt xanh biếc sâu thẳm chặt chẽ theo dõi hắn, bốn chân lại không tự chủ lui về phía sau mấy bước, phát ra tiếng gầm cảnh cáo, nhưng cũng không có một con nào làm tiên phong tấn công Tần Yến Quy.
Trong lòng Vô Tà khẽ động, dưới chân theo bản năng đi từng bước về phía Tần Yến Quy, ai ngờ vừa bước được một bước, thân thể nho nhỏ của nàng đột nhiên liền rời khỏi mặt đất, bị người ta lập tức ôm lên. Sau lưng chợt lạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà còn có chút mê mang, người đang ôm lấy sau lưng của mình đang thấp thở hổn hển, xem ra là do một đường đuổi theo không ngừng nghỉ.
So sánh với tần yến Quy Nhất nếu như thường ngày đơn độc y vương bào, chạy tới tần thương cũng là võ trang đầy đủ, một thân ngân bạch trang phục, một tay chấp nhất hồng anh trường thương, một tay trực tiếp đem ngây thơ bế lên, anh tư bộc phát tuấn lãng mặt mũi thượng tràn ngập nóng nảy, có chút tức giận địa đỏ mặt: “Tiểu ngây thơ, ngươi không sao chớ? Ngươi thế nào chạy loạn! Nếu không phải là Tam ca kịp thời chạy tới, ngươi bây giờ chỉ còn sót xương! Ngươi còn muốn chạy loạn, những thứ này súc sinh không dài mắt, được ăn rơi làm sao bây giờ! Ngươi tức chết ta! Ngươi sau này không cho phép hồ nháo!”
Tần Thương kích động hét lên khiến lỗ tai Vô Tà ù hết cả lên, lúc sau lại tràn đầy cảm giác ấm áp.
Hét xong, lúc này Tần Thương mới nhớ tới Vô Tà dù sao thì cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi không hiểu chuyện, giờ lại gặp phải tình huống này thì khẳng định là đã sớm sợ đến choáng váng đầu óc, hắn còn thét nàng, thật sự là không tốt. Tần Thương có chút áy náy, giọng nói chậm lại: “Ta... Vừa rồi là do ta quá lo lắng... Ngươi ngươi ngươi, ngươi chớ để ở trong lòng...”
Vốn cho là Vô Tà nhất định phải lập tức khóc lớn, không nghĩ tới cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại nhếch lên, hai mắt sáng trong tựa ngọc, giống như vì sao trên trời bị hòa tan vào đôi mắt trong suốt xinh đẹp: “Ừ.”
Tần Thương sửng sốt, trên mặt lập tức tràn ra ý cười, còn muốn nói cái gì nữa, lúc này mới chợt nhớ tới tình cảnh này không thích hợp để ôn chuyện, lập tức quay người lại, bay lên trời, mang Vô Tà đang ở trên cây xuống đất, sau đó đặt ngang trường thương ở trong tay, vác ở phía sau, trên mặt có một cỗ khí phách sáng chói còn hơn cả mặt trời, hăng hái nói: “Tiểu Vô Tà, di€n₫@nlêquy&đônngươi chờ một chút, nhìn đại gia ta diệt sạch bọn chúng, tiêu trừ lũ súc sinh này! Lát nữa chúng ta ăn
thịt hổ, xem ai ăn ai! Tam ca! Huynh nghỉ ngơi một chút, để cho đệ đánh!”
Thấy Tần Thương tới, khóe miệng Tần Yến Quy hơi nhếch lên, đứng ôm ta, vẻ lạnh lùng tàn khốc vừa rồi giống như chẳng qua chỉ là ảo giác, khuôn mặt hắn vẫn lạnh nhạt cao nhã như vậy, máu tanh cùng khung cảnh hoang vu xung quanh tựa hồ không liên quan tới hắn. Cho dù cả người bị mùi máu tươi tanh tưởi bám lấy cũng vẫn không khiến người khác thấy hắn chật vật. Hắn vẫn d3đl%$qđdùng đôi mắt sâu không thấy đáy nhàn nhạt nhìn thẳng vào Tần Thương đang ở trong cuộc chiến, ý định ném hết cho hắn (Tần Thương).
Tần Thương quả nhiên rất lợi hại, trường thương sắc bén, sức lực lại vô cùng lớn, thân thủ cực kỳ sạch sẽ lưu loát, so với lần bắt bọn đạo tặc lúc trước còn uy phong hơn. Chính là những mãnh thú hoang dã kia bị hắn chém chém giết giết, vật qua vật lại, cuối cùng còn có mấy con thông minh, nhìn thấy tình huống không ổn, đã sớm quay đầu bỏ chạy, chui vào bên trong rừng rậm kia. Xem bóng dáng khó khăn chật vật của chúng, Tần Thương còn muốn đuổi theo, nhưng vừa nghĩ lại, tam ca cùng tiểu Vô Tà vẫn còn ở chỗ này, nếu hắn rời khỏi, lại có khác súc sinh khác đột kích thì họ sẽ không thể đối phó. Nghĩ như thế, Tần Thương chỉ có thể nuốt xuống tức giận trong lòng, giấu trường thương ra sau lưng, xoay người trở lại.
”Tiểu Vô Tà, thế nào? Đại gia ta cũng không phải là người khoác lác đúng không?!” Tần Thương nhảy lên cây ôm Vô Tà xuống dưới, trên mặt phô ra thái độ tự đắc, vỗ ngực nói: “Thời điểm lão tử ra trận giết địch, trăm vạn đại quân cũng không để vào mắt thì những thứ súc sinh này có thể là cái gì chứ?! Nhưng ngươi cũng thật là, tại sao lại to gan như vậy, đang êm đẹp lại tự dưng chạy tới đây, ngươi không biết ta... bao nhiêu người lo lắng, ngươi nhìn đi, tay của tam ca còn chưa khỏi hẳn...”
Không đợi Tần Thương lải nhải xong, Vô Tà đã sớm mất bóng, lúc ngẩng đầu nhìn lên, Tần Thương vừa tức vừa buồn cười, không khỏi tự lẩm bẩm nói: “Hắc, tên tiểu tử khốn kiếp này, lúc cứu ngươi, ta cũng tốn không ít sức lực. Bộ dạng anh dũng giết địch của ta vừa rồi ngươi cũng không chịu nhìn vài lần, lại chỉ nhìn thấy tam ca của ta...”
Nam tử đứng ôm tay, nhếch môi lên, cười như không cười nhìn tiểu tử đang đứng cúi đầu ở trước mặt mình cúi đầu để chờ đợi mình khiển trách. Tần Yến Quy chợt cười, rất là ôn hòa lễ độ nói: “Làm tiểu hoàng thúc bị sợ hãi rồi.”
Hai hàng lông mày của Vô Tà nhíu lại, trong lòng tự cân nhắc tới ý tứ của Tần Yến Quy, lần này chạy tới, chẳng lẽ chỉ vì mỗi một câu “Bị sợ hãi” như vậy mà tạm tha cho nàng?
”Ngươi không cần sợ ta.” Hồi lâu, đột nhiên nghe được đỉnh đầu một tiếng nhẹ xuy: “Phụ hoàng lệnh cho ta chăm sóc cho ngươi thật tốt. An nguy của tiểu hoàng thúc dĩ nhiên là chuyện quan trọng đối với Yến Quy, những việc khác...”
Dừng một chút, hắn giơ tay lên, đặt trên đầu Vô Tà, từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, thanh âm mang đầy ý tứ hàm xúc kia đột nhiên áp sát tới bên tai Vô Tà, hắn nói: “Đó là chuyện của ngươi.”
Không phiền muộn, là bởi vì không quan tâm...
Hắn cứu nàng bởi vì đó là điều cần phải làm, mà nàng sống hay chết, căn bản cũng không thể làmDiễnđ#¤ànlê4?q°uýđô©n cho tâm tình của hắn giao động tới nửa phần, sao có thể tức giận chứ.
Người giống như Tần Yến Quy, quá mức lý trí, quá mức kín đáo, làm sao lại có tình cảm được chứ.
Tiếng gió quỷ dị chợt thổi qua đỉnh đầu, tay Tần Yến Quy dừng lại trên đầu Vô Tà một lúc, hai tròng mắt thu nhỏ lại, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia sáng xanh sâu không lường được. Sau khi giao Vô Tà cho Tần Thương, hắn liền cởi chiếc áo khoác dính đầy máu tanh ra, vứt sang một bên, chỉ mặc trung y mà xoay người đi vào sâu trong rừng rậm, bỏ lại một câu: “Lão Tứ, ngươi mang tiểu hoàng thúc trở về.”