Hắn sẽ ở lại giữ Bình thành hay là mạo hiểm đến cứu nàng...
Trong lòng Vô Tà khẽ rung động, nam tử trước mắt lười biếng mỉm cười nói ra
những lời như có lực hút làm xao động lòng người nhưng cũng có thể không phải lời nói này của hắn khiến lòng người xao động mà do đáp án này hấp dẫn bản thân...
Nàng vội vàng bật cười, sao nàng có thể
quên sự giáo huấn của hắn nhanh như vậy, hôm qua đã quỳ cả đêm rồi? Có
lẽ hắn sẽ cứu nàng nhưng tuyệt đối sẽ không vì bất cứ kẻ nào làm rối
loạn kế hoạch của hắn, hắn không phải là nàng.
”Rốt cuộc ngươi là ai.” Nét mặt Vô Tà khẽ dịu xuống sau đó lại nghiêm túc.
Tuy Vô Tà còn nhỏ nhưng khí thế kia lại thật sự có thể dọa người cho nên
cũng dọa nam tử trước mặt nàng đang đắc ý vì ý nghĩ rất tuyệt của mình
sợ hết hồn, lát sau mới nở nụ cười sáng chói híp mắt nói: “Ngươi muốn
biết người bắt ngươi là ai? Hay là người đánh cược với ngươi là ai?”
Vô Tà nhíu mày, có gì khác nhau sao?
Nam tử kia khép lại quần áo vừa mặc xong sau khi tắm, chân trần giẫm trên
nền đá, hiếm khi lại không gọi đồng tử bên ngoài vào hầu hạ hắn mà tự
mình cúi người mang giày vào: “Bắt ngươi là chủ nhân của Vô Lượng sơn
trang nổi tiếng với khung cảnh tuyệt đẹp, không tên không họ.
Nhưng người đánh cược với ngươi gọi là Hiên Viên Nam Lăng,
ngươi đã biết tục danh của ta nhưng không được nói cho người khác biết
là ta bắt ngươi đi, như vậy sẽ rất phiền phức.”
Hiên Viên Nam Lăng?
Vô Tà mím môi vẻ mặt lạnh lùng, một lúc sau mới nhếch môi có chút giễu cợt: “Nhưng Hiên Viên là họ của Bắc Tề quốc.”
Nam tử được gọi là Hiên Viên Nam Lăng hé mắt cười: “Cho nên ta mới nói là
phiền phức rất lớn, đánh cược là giữa bằng hữu chúng ta nên ngươi phải
giữ bí mật cho ta, về sau Tần Yến Quy muốn diệt Vô Lượng sơn trang của
ta cũng được nhưng nếu cáo trạng với phụ hoàng ta thì lúc ta trở về nhất định sẽ chịu không nổi.”
Ý của hắn là hoàng đế Bắc Tề Hiên Viên Giác hoàn toàn không biết gì về hành động của hắn?
Sắc mặt Vô Tà trầm xuống không hề vui vẻ gì nhưng người trước mặt lại cười
vô cùng sáng lạn,: “ Sở vương Bắc Tề Hiên Viên Nam Lăng? Thật sự không
nghĩ rằng chủ nhân của sơn trang này lại là ngươi, nếu ngươi lừa được
thiên hạ thì sao hôm nay lại nói thân phận của mình cho ta biết?”
Thật sự là Vô Tà có chút giật mình, không nghĩ tới chủ nhân của sơn trang
quỷ dị hoang đường này lại là Hiên Viên Nam Lăng của Bắc Tề? Nói vậy thì phương Bắc làm phản có lẽ có liên quan Bắc Tề, đó không phải là tạo
phản sao, rõ ràng là Bắc Tề dã tâm bừng bừng muốn gây bất lợi với Biện
quốc! Hắn nói chuyện làm việc tất cả đều lười biếng không quan tâm nhưng ý tứ trong lời lại phủi sạch Bắc Tề không còn một mống, toàn bộ đều đổ
lên đầu hắn.
Dường như Hiên Viên Nam Lăng có chút vô tội,
trên gương mặt xinh đẹp kia rất ủy khuất: “Vì sao ta phải tự khai họ
tên? Còn không phải do ngươi hỏi rốt cuộc ta là ai sao? Vấn đề ngươi hỏi dĩ nhiên ta muốn thành thật trả lời, vậy mà ngươi còn hỏi ngược lại
ta?”
Huyệt thái dương Vô Tà giật giật, nàng đã biết vô lại nhưng chưa từng biết có ai vô lại như Hiên Viên Nam Lăng.
”Tần Dung biết thân phận của ngươi không?”
Nếu hắn biết nhưng vẫn còn cấu kết thì tội tên đó nặng lắm!
”Vấn đề của ngươi thật nhiều.” Hiên Viên Nam Lăng có chút thiếu kiên nhẫn
với hai ba vấn đề của Vô Tà, một tay chống cằm híp mắt nói: “Ta buôn bán với Tần Dung là thật, hắn muốn ta động tay động chân ở Bình thành, xong việc sẽ cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu, chuyện tốt như vậy sao
không làm?”
Khóe miệng Vô Tà giật giật nói không nên lời, Sở vương Bắc Tề còn cần quan tâm vấn đề vàng bạc châu báu sao?
Dường như nhìn thấu biểu cảm khinh bỉ bản thân trên mặt Vô Tà nhưng Hiên Viên Nam Lăng không hề cảm thấy xấu hổ, cười híp mắt: “Ta đoán hắn không
biết vì nếu biết còn dám buôn bán với ta sao? Dù ngốc đến mấy cũng không đến nổi nội đấu trước mặt người ngoài để ta ngư ông đắc lợi. Lúc đầu
hắn muốn thực hiện khoản mua bán này ta còn không hứng thú lắm nhưng
nghĩ lại thì nhìn người người Biện quốc chó cắn chó, đấu ngươi chết ta
thương cũng rất có ý tứ. Biện quốc bây giờ...”
Trong đôi mắt sóng sánh của Hiên Viên Nam Lăng chợt lóe tinh quang: “Đã sớm không còn đáng sợ.”
Lòng nghi ngờ của Kiến đế quá nặng, mặc dù thái tử và Tuyên vương đều ngoan
tuyệt không thể khinh thường nhưng nếu ngày nào đó xảy ra tranh đấu chắc chắn phải có một người thua. Biện quốc lúc này vẫn là một nước lớn ở
Trung Nguyên đó là do chưa đến lúc thôi nhưng loạn trong giặc ngoài, vận mệnh kết thúc cũng không còn xa.
Vô Tà giật mình, bề ngoài
hắn phóng đãng không kềm chế được nhưng dã tâm bên trong lại như lang
như sói, căn bản việc phương Bắc loạn, Bình thành bị vây khốn là chuyện
tốt hắn làm!
”Hai nước vừa đám hỏi, vì sao ngươi lại muốn
gây chuyện?” Vô Tà nhíu mày, nếu Bắc Tề có dã tâm ác độc thì không có lý do gì mà Hiên Viên Giác lại đưa nữ nhi mình thương yêu nhất vào miệng
cọp, gả cho Tần Xuyên?
Hiên Viên Nam Lăng sờ sờ lỗ mũi, chắc là do vừa mới tắm rửa xong nên mắt phượng xinh đẹp, môi đỏ mọng căng
bóng cực kỳ diêm dúa lẳng lơ tà mị: “Tiểu Vô Tà, ngươi đổ oan cho ta, ta gây chuyện chỗ nào? Rõ ràng bọn họ muốn đối chọi gay gắt thôi. Ngươi
nhìn xem muốn đẩy Tần Yến Quy vào chỗ chết là huynh đệ của hắn, làm phản là con dân Biện quốc các ngươi, không hề có một chút quan hệ nào với
ta. Cùng lắm là ta không từ chối được thành ý của Ngũ hoàng tử
Biện quốc các ngươi, thay hắn đốt tất cả lương thảo trong Bình thành rồi phái chút chó săn bảo vệ các điểm quan trọng của Bình thành không cho
bất cứ kẻ nào đi qua, để đám người Tần Yến Quy giữ một tòa tử thành
trống rỗng mà thôi. Ngươi xem chó săn của ta cũng không phải đã bị tiểu
oan gia ngươi giết sạch sao? Khoản mua bán này mất nhiều hơn được thua
thiệt rất lớn, thật sự làm ta đau lòng mà!”
Vô Tà không nói, hắn bị đôi mắt trầm tĩnh lại như có lực xuyên thấu của Vô Tà nhìn xem
chột dạ, giật giật miệng không cam tâm nói: “Bất quá nhiều nhất chỉ là
kích động lòng nghi ngờ làm phản thôi, ta sợ quân phản loạn kia của Biện quốc các ngươi bị triều đình giết chết, mạng người quan thiên, ta không muốn nhìn thấy người chết nên không thể làm gì khác là tặng mấy người
giỏi hành quân bố trận cho bọn hắn còn tặng thêm chút binh mã tinh nhuệ
thôi. Nói đi nói lại ta cũng vì muốn tốt cho ngươi, sao ngươi không khởi binh tự lập làm vua? Không đến ba năm năm năm đã tiến vào hoàng thành
chém đầu lão hoàng đế kia lúc đó ngôi vị hoàng đế sẽ là của ngươi?”
Đâu phải chỉ là lòng lang dạ thú mà miệng lưỡi cũng rất lợi hại, không quên quạt gió thổi lửa khắp nơi!
Thấy Vô Tà bất vi sở động, Hiên Viên Nam Lăng tự cảm thấy không có gì vui,
cong môi kéo tay Vô Tà đi: “Hôm nay ta cũng đã nhìn ra Tần Yến Quy là
một nhân vật hung ác, đối nghịch với hắn mất nhiều hơn được, ngươi là
của hắn người, ta tự nhiên sẽ không làm tổn thương ngươi, nếu đả thương
ngươi sợ là hắn sẽ lột ta da, ngươi yên tâm đi theo ta mấy ngày thôi.
Trước mắt chỉ sợ tin ngươi bị ta bắt đã truyền đến tai Tần Yến Quy, nếu
hắn coi trọng ngươi tất nhiên sẽ nghĩ cách cứu ngươi, nhưng ta cũng
không thể để cho hắn phát hiện là ta bắt ngươi, nếu không hai nước giao
chiến tổn thương người vô tội, sinh linh đồ thán là chuyện sai lầm vô
cùng. Phụ hoàng mà biết ta dính vào chuyện này thì sợ là khi trở về Bắc
Tề đảm bảo da ta cũng không còn, da ta mặc dù ấm áp nhưng ngươi đành
lòng để người ta lột đi làm quần áo cho ngươi sao?”
Ngươi là người của hắn...
Năm chữ kia làm Vô Tà trong phút chốc thất thần, Hiên Viên Nam Lăng nói rất nhiều nhưng khúc sau hắn cằn nhằn nói gì đó đã không hề lọt vào tai
nàng, đợi phục hồi tinh thần lại thì mới giật mình thấy tên vô lại mặt
dày vô sỉ này đang lôi kéo tay nàng đi, Vô Tà nhất thời nhíu mi, giãy
mấy lần lại phát hiện tay chân vô lực không thể tránh thoát.
Nhận ra ý đồ muốn tránh thoát hắn của nàng, trên mặt Hiên Viên Nam Lăng hiện vẻ bị thương nhưng lại không dấu được đắc ý trong lòng: “Sớm biết ngươi là tiểu ma đầu giết người không chớp mắt nên ta đã dự đoán trước để
người cho tiểu oan gia ngươi dùng nhuyễn cân tán, không thể dùng sức,
nếu không khó đảm bảo dưới cơn nóng giận ngươi có ra tay giết ta hay
không. Cho tới bây giờ tiểu oan gia ngươi ra tay không hề nể mặt, ta
sợ.”
Hung thần mà nói câu “ta sợ” thì đúng là có chuyện lạ, nghe xong Vô Tà cũng đen mặt.
Hiên Viên Nam Lăng nghiêm túc đổi đề tài, thương lượng với Vô Tà: “Tiểu oan gia, ngươi thật sự không muốn đổi quần áo sao?”
Vô Tà mím môi, hiển nhiên không muốn nói nhiều với hắn, Hiên Viên Nam Lăng lại xoa môi cười: “Ngươi đã thích mặc như vậy ta đành bất đắt dĩ nhịn
một chút. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý theo ta mấy ngày, ta tuyệt không động tay động chân nữa, nhân tiện cho người đưa chút
lương thảo cho bọn hắn, ngươi thấy thế nào?”
Giọng điệu của
hắn giống như đang lấy lòng Vô Tà, một đồng tử áo xanh thấy thế trợn mắt chắt lưỡi nghi ngờ chủ tử nhà mình có phải do tắm quá lâu nên tắm hư
đầu óc luôn hay không?
Hiên Viên Nam Lăng chỉ cong môi nở nụ cười biếng nhác, với thủ đoạn của Tần Yến Quy nếu như chưa gì đã thua
trong một cái bẫy nho nhỏ như vậy thì cũng chỉ có thể là hắn hồ đồ đánh
giá quá cao Tần Yến Quy. Nếu Tần Yến Quy dễ dàng thua như vậy thì hắn
khó có thể tưởng tượng được thế gian này còn có ai là đối thủ để chơi
đùa? Cuộc sống này sẽ rất cô đơn nhàm chán...
Một đường kéo
Vô Tà ra khỏi chỗ tắm rồi lại kéo ra khỏi sơn trang rộng lớn, Vô Tà cảm
thấy khó hiểu nhưng chỉ lặng lẽ nhìn. Sau đó thấy Hiên Viên Nam Lăng một tay vẫn nắm tay Vô Tà giống như sợ nàng chạy, tay kia lại móc móc ở
trong ngực thật lâu mới lấy ra được một cái hỏa con*, nhìn thấy đồng tử
áo xanh trong trang bận rộn chạy ngược chạy xuôi như đang vẫy chút gì đó khắp thôn trang, Vô Tà nhíu mày chóp mũi còn ngửi được mùi dầu.
(hỏa con: mồi lửa, như hột quẹt)
Thấy bọn họ vẫy không sai biệt lắm, dường như Hiên Viên Nam Lăng có chút
không yên lòng lập tức tiện tay ném hỏa con về phía trước, trong phút
chốc ánh lửa bốc lên thật cao, chính hắn cũng ứng phó không kịp bị sặc
một chút vội ôm Vô Tà lảo đảo lui về phía sau tránh đi, chỉ tiếc lửa bốc lên quá nhanh suýt nữa đã đốt tới áo bào của hắn nhưng lại xông đen một mảng lớn.
Vô Tà tự nhiên không có việc gì, quần áo trên người nàng đã bẩn thêm một chút cũng không có gì đáng ngại.
”Vì sao ngươi phải đốt thôn trang.” Nhìn thoáng qua ánh lửa ngập trời ở nơi bí ẩn lại thần bí như Vô Lượng sơn trang, Vô Tà có chút không hiểu.
Hiên Viên Nam Lăng đang bận rộn sửa sang lại áo bào của mình, thấy vậy ngừng lại trả lời: “Hai đồng tử kia của ta làm việc bất lực để người ta đi
theo cũng không biết. Có lẽ là âm
thầm đi theo ngươi, chắc hẳn Tần Yến
Quy lo lắng cho ngươi nên bố trí người bên cạnh ngươi. Chỉ là bọn hắn
không biết ta sâu cạn nên không dám tùy tiện động thủ, chỉ cho là ta
giống những sơn tặc vô lương kia không thích thì sẽ giết ngươi nên càng
không dám dễ dàng động thủ, không thể làm gì khác hơn là trở về bẩm báo
tin tức ngươi bị cướp tới đây. Ta thấy bọn họ đi tự nhiên phải đốt ổ,
chẳng lẽ chờ bọn họ tới diệt ổ của ta?”
Hiên Viên Nam Lăng
trả lời hết sức thành khẩn giống như đang thảo luận thời tiết với Vô Tà, cuối cùng còn cong môi cười với nàng: “Như thế nào, không phải
đột nhiên cảm thấy ta khí phách hơn Tuyên vương của Biện quốc các ngươi
chứ?”
Ngay cả Vô Lượng sơn trang của mình cũng đốt, ánh mắt
lại không hề chớp một cái cũng không có vẻ đau lòng, nếu không phải hắn
là Sở vương Bắc Tề có lẽ Vô Tà sẽ cho là lúc này hắn rất có khí phách.
”Sơn trang cháy, vậy toàn bộ đồng tử trong trang của ngươi phải làm sao?”
Chợt Hiên Viên Nam Lăng cười mập mờ với Vô Tà: “Sớm biết ngươi quan tâm bọn
họ, ngươi đã không thích bọn họ ở bên cạnh ta thì ta lập tức để bọn họ
giải tán. Chỗ nào có ta ở thì có Vô Lượng sơn trang, ngươi đã làm đồng
tử của ta vậy thì ta còn muốn bọn họ làm gì?”
Vô Tà đen mặt không để ý tới hắn.
Hiên Viên Nam Lăng vừa huýt gió thì thấy hai con tuấn mã đang kéo một chiếc
xe ngựa xa hoa tới, hắn cười híp mắt ôm Vô Tà lên xe, sau đó cũng nhảy
lên nằm trong xe ngựa. Mặc dù không có người điều khiển nhưng hai con
ngựa kia rất có linh tính từ từ kéo xe ngựa đi, để lại sau lưng vô số
đồng tử áo xanh nước mắt lưng tròng oán giận chủ tử nhà mình sao nhẫn
tâm bỏ bọn họ lại.
Vô Tà không biết trong hồ lô Hiên Viên
Nam Lăng bán thuốc gì nhưng bản thân thực sự bị hắn dùng thuốc khiến tay chân vô lực, tạm thời không cách nào rời đi, ban đầu nàng theo đồng tử
hắn tới đúng là có chút lòng riêng...
Dùng mọi cách lấy cớ có lẽ chỉ vì nàng cũng rất muốn biết một cái đáp án...
Thấy Vô Tà thông minh như vậy, Hiên Viên Nam Lăng tự nhiên không biết suy
nghĩ trong lòng nàng, chỉ cho là Vô Tà ăn thuốc của hắn rồi không thể
chạy trốn, không khỏi càng thêm đắc ý.
Xe ngựa chạy hơn nửa
đêm, vẫn chạy vô cùng ổn, Hiên Viên Nam Lăng dĩ nhiên không cố kỵ chút
nào ngã đầu liền ngủ, dáng ngủ tùy ý kia lại xảy ra trên một người xinh
đẹp như vậy thì dù ai nhìn thấy đều không thể phủ nhận cảnh trước mắt
giống như tranh vẽ, nam tử đang ngủ, tóc đen xõa tung, áo quần nửa cởi,
môi đỏ mọng diễm lệ, mắt phượng hẹp dài, dáng vẻ vô cùng biếng nhác
nhưng lại khiến người ta không thể không mơ màng. Có lẽ cực kỳ
mệt mỏi nên Vô Tà đối với cảnh tượng trước mắt cũng không có phản ứng
quá lớn, ngồi ở cuối xe ngựa một lúc bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, điều
này làm Hiên Viên Nam Lăng đang ngủ say nhịn không được lén lút mài răng rất có cảm giác thất bại, chỉ cảm thấy tiểu oan gia này thật sự không
tim không phổi, lại không biết Vô Tà nhìn nhân vật như Tần Yến Quy nhiều như vậy, dù bộ dáng của hắn không tầm thường thì cũng không có phản ứng quá lớn, không hề bị hắn hấp dẫn chết đi sống lại như những đồng tử kia bị lừa điên đảo thần hồn.
Không biết bao lâu, đang êm đẹp
nóc xe ngựa đột nhiên bị xóc lên, gió đêm lùa vào, bỗng nhiên Vô Tà mở
mắt giống như tiểu dã thú tùy thời đề phòng, đáy mắt thoáng qua tia bén
nhọn, sau đó một mảnh rõ ràng.
Hiên Viên Nam Lăng cũng đột
nhiên mở mắt, chỉ vì xe ngựa vốn đang chạy vô cùng ổn đã bắt đầu lắc lư
loạn xạ, giống như muốn ném người ra ngòai, sức lực vô cùng mạnh, hai
tuấn mã kéo xe hiển nhiên bị kinh sợ hoặc là bị thương, nếu không hai
con ngựa đó đều là thượng phẩm không thể nào dễ dàng bị kinh sợ nhảy
loạn lên.
Hiên Viên Nam Lăng phát hiện chuyện không ổn, nóc
xe ngựa bị xóc đi bỗng nhiên lại bị cắt một góc lớn, vết cắt sạch sẽ lưu loát hiển nhiên là bị người từ trên chém xuống, do xe ngựa chạy quá
nhanh, hai con ngựa kia vốn là tuyệt phẩm lúc này lại bị kinh sợ nên tốc độ tuyệt đối không phải người thường có thể theo kịp vì vậy tạm thời
chưa ảnh hưởng tới bọn họ, chẳng qua là xe ngựa không ngừng bị cắt bỏ.
Hiên Viên Nam Lăng ngồi dậy nhìn Vô Tà, câu nói đầu tiên đã chọc Vô Tà giận, mặt trầm xuống: “Tiểu oan gia, bình thường ngươi giết người không chớp
mắt để cho kẻ thù đuổi theo có phải muốn liên lụy ta hay không?”
Vô Tà lạnh lùng liếc Hiên Viên Nam Lăng một cái, làm hắn ngậm miệng, đứng
dậy lướt nhìn tình huống bên ngoài, quả nhiên một cơn gió lại từ trên
chém tới, Vô Tà nhanh chóng nghiêng đầu nhưng nó lại chém trúng thân
ngựa, đau đến nỗi con ngựa kia kêu một tiếng càng thêm điên cuồng nhảy
lên.
Vô Tà nhíu mi, đoạn đường này hiểm trở, núi non trùng điệp, hai con ngựa cứ nhảy lên nhảy xuống như vậy,
sớm muộn gì cũng lật xe rơi xuống, đến lúc đó đâu chỉ hai con ngựa này
mà ngay cả hài cốt hai người bọn họ đều không còn.
Bình
thường bộ dáng Hiên Viên Nam Lăng lười biếng bừa bãi nhưng khi quét mắt
nhìn tình huống bên ngoài, trong chớp mắt vẻ mặt trở nên lạnh lùng, hết
sức tỉnh táo nói với Vô Tà: “Hai con ngựa bị thương, bước đi khác nhau,
nếu tiếp tục như vậy chúng ta đều phải chết không có chỗ chôn, tiểu oan
gia, mặc dù chết với ngươi cũng tốt vô cùng, có tình có nghĩa, không hề
kém với thần tiên quyện lữ...”
Vô Tà liếc Hiên Viên Nam Lăng một cái, hắn lập tức ho khan một tiếng nói chuyện chính: “Chặt đứt dây
cương một trong hai con ngựa.”
Lúc này lời ít ý nhiều, vừa nói xong Hiên Viên Nam Lăng lập tức tìm dưới đệm một thanh kiếm đồng ném cho Vô Tà.
Lúc này xe ngựa lắc lư điên cuồng, phải dùng hết sức nắm thành xe mới không để cho bản thân lăn mất, càng đừng nói tới Vô Tà phải tiếp được kiếm ở
trong không trung, cũng may thân thủ Vô Tà mạnh mẽ, chính xác tiếp được
thanh kiếm đồng Hiên Viên Nam Lăng ném tới lại phát hiện kiếm này vô
cùng nặng, Vô Tà thoáng vô lực nên cả người ngã ngồi xuống, cũng may tay kia không quên nắm chặt kiếm mới không để nó bị ném ra ngoài.
Hiên Viên Nam Lăng biến sắc lại lập tức dở khóc dở cười, lúc này mới phát
hiện hắn tự tát bản thân, hắn sợ tiểu oan gia này giết người không chớp
mắt mới để cho tiểu oan gia ăn nhuyễn cân tán, giờ phút này tiểu oan gia có thể cầm được kiếm đã rất tốt rồi, làm sao còn có sức kia chém đứt
dây cương?
Vô Tà cũng dở khóc dở cười nhìn chằm chằm Hiên Viên Nam Lăng: “Lúc này chúng ta phải nhảy khỏi xe rồi.”
Hiên Viên Nam Lăng lắc đầu: “Tiểu oan gia, ngươi không nhìn thấy đường núi
hiểm trở sao, chừng nào ngươi có thuật xuyên qua vách núi thì nhảy bên
trái. Nhảy bên phải cũng rất tốt, không cần chờ xe lật hai người chúng
ta đã vùi thân dưới núi.”
Vô Tà cắn môi đứng dậy, lập tức bị Hiên Viên Nam Lăng ôm thắt lưng khiến nàng mất thăng bằng té trở về, để cho Hiên Viên Nam Lăng ôm thành một đoàn trong lòng, luôn luôn thích
sạch sẽ như Hiên Viên Nam Lăng cũng biến thành chật vật không chịu nổi
nhưng lại không buông tay, vẫn ôm chặt nàng trong lòng không để cho nàng đi, bất mãn lên tiếng: “Không nói nghĩa khí, ngươi muốn chạy trước? Sát thủ này là do ngươi đưa tới đó.”
Vô Tà thẹn quá thành giận, bị Hiên Viên Nam Lăng ôm trong ngực, hơi thở nam tính xa lạ kích thích
huyệt thái dương của Vô Tà giật giật cảm thấy vô cùng nhức đầu, bây giờ nàng lại không có khí lực, tránh không thoát đành phải trầm
giọng nói: “Tiếp tục di xuống, hai con ngựa kia không ném chúng ta đi,
một đường chạy lên đỉnh núi thì cũng sẽ rơi xuống núi! Bây giờ không
nhảy cũng phải nhảy!”
Hiên Viên Nam Lăng không chịu, xe ngựa quá lắc lư, bọn họ ngồi cũng không xong huống chi bây giờ hắn còn ôm Vô Tà không buông: “Không được, hiện tại tốc độ xe nhanh như vậy, ta với
ngươi nhảy xuống cũng phải gãy tay chân gãy, không được, không cho phép
ngươi nhảy một mình bỏ lại ta!”
Vô Tà không biết người này
tay trói gà không chặt là thật hay giả, nếu là thật, đường đường Sở
vương Bắc Tề đầy bụng quỷ kế làm sao có thể tay trói gà không chặt? Ở
trong thâm cung, Hiên Viên Vân Nhiễm cũng sẽ đùa bỡn chút thủ đoạn thì
một Sở vương như hắn sao có thể vô dụng, nếu không còn không biết chết
bao nhiêu lần? Nhưng nếu là giả bộ, dưới mắt tình huống này hắn còn có
thể giả bộ giống như như thế, thì chỉ có thể nói người này quá đáng
sợ...