Tần Lâm Uyên chịu nói những điều này đủ để thấy hắn thật sự là đối đãi khác biệt với Vô Tà, nếu không hắn này đã sớm vứt lại thế tục, chỉ đắm chìm ở tự do tự tại không hề câu nệ tình yêu nam nữ cùng giang sơn. Những người cùng quyền bính có liên quan tới chuyện ngươi lừa ta gạt này thật sự không đáng giá để hắn phí tâm. Nếu không phải Vô Tà muốn hỏi, sợ rằng là hắn sẽ chẳng thèm ngó tới mấy chuyện này, liền nói cũng không nói.
Hôm nay Tần Yến Quy đi, dĩ nhiên là dữ nhiều lành ít. Tần Xuyên nghĩ muốn bức Tần Yến Quy tạo phản, liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy. Kiến đế vốn đã kiêng kỵ Tần Yến Quy, hôm nay bởi vì nàng, Tần Yến Quy có lòng mưu phản, động cơ hình như đã rõ ràng hơn, Kiến đế chắc chắn nhận định Tần Yến Quy đã sớm có lòng mưu phản, mơ ước kiếm Đế vương, chỉ tiếc Vô Tà nàng không có cái mạng đó, "chết" quá sớm. Bởi vì nàng “chết” nên tính toán của Tần Yến Quy mới xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn. Lần hành động này của Tần Xuyên, nếu Tần Yến Quy không tạo phản, bằng long nghi ngờ của Kiến đế, chỉ sợ là hắn sẽ lành ít dữ nhiều. Nếu là Tần Yến Quy bị ép làm phản, việc này cho Tần Xuyên hắn có trăm lợi mà không có một hại.
"Ngươi cũng không cần lo lắng." Vẻ mặt Tần Lâm Uyên thoải mái, mắt nhìn Vô Tà, thấy sắc mặt của nàng ngày càng khó coi thì không khỏi bật cười: "Lo lắng cho lão Tam như vậy, sợ rằng ngươi là người đầu tiên."
Đúng vậy, Tần Yến Quy là ai? Người bụng dạ cực sâu như hắn sao có thể dễ dàng rơi vào thế hạ phong? Tần Xuyên muốn buộc hắn làm phản, nhưng Tần Yến Quy bình thản hơn so với bất cứ ai, sao có thể lại chịu làm phản? Tần Lâm Uyên nói vậy là đã rất uyển chuyển rồi, chỉ sợ là đang chê cười nàng là kiểu "Hoàng đế không vội, thái giám lại gấp". Tần Yến Quy hắn chưa chắc cần nàng tức giận, lo lắng cho hắn.
Cho dù như thế, sắc mặt của Vô Tà cũng chưa từng hòa hoãn lại chút chút, vẫn âm u như cũ.
Đại khái là Tần Lâm Uyên đã sớm biết không thể nói rõ chuyện này cùng Vô Tà, nhưng vẫn lên tiếng: "Cho phép vi huynh xen vào việc của người khác, vi huynh chỉ hỏi một câu, ngươi là không muốn vinh hoa phú quý, hay là không muốn bỏ người kia?"
Vô Tà ngẩn ra. Mặc dù Tần Lâm Uyên không câu nệ tiểu tiết, khinh thường việc của thế tục, nhưng ánh mắt nhìn người của hắn cũng thấu đáo như vậy, người trên thế gian này không có bất kì ai có thể so sánh với cái nhìn thấu đáo xa xăm cùng trái tim trống trải của hắn. Bị hắn hỏi như vậy, tâm tình âm trầm của Vô Tà ngược lại bị xóa đi, gò má đỏ lên, không trả lời được.
Phản ứng này của Vô Tà thật là làm người yêu mến, Tần Lâm Uyên cười ha ha, đối với đáp án này cũng không có chút ngoài ý muốn nào: "Vừa là như thế, xem ra vi huynh không khuyên nổi ngươi, hắn muốn đưa cho ngươi phần đại lễ này, hắn là lòng trắc ẩn trắc ẩn khó có được. Nguyện ý thương yêu ngươi... ngươi không chịu nhận lấy tình, đó chính là tự gây nghiệt, không phải việc người phải lo. Vô Tà, cho dù như thế, vi huynh sẽ làm hết khả năng. Khuyên ngươi một câu nữa, nếu hắn chịu để ngươi ở lại bên ngoài, sao ngươi phải tiếp tục nhảy vào trong biển khôt? Dù sao ngươi cũng chỉ là một nữ tử, tranh quyền đoạt thế là chuyện của nam nhân."
Nhìn vẻ mặt cố chấp của Vô Tà, Tần Lâm Uyên cuối cùng chỉ khẽ thở dài: "Trẻ con không thể dạy."
Vô Tà rũ rèm mắt xuống, sắc mặt hổ thẹn thật giống như thật sự đã xem Tần Lâm Uyên là cha anh mình: “ Vô Tà là người bất tài không thể đổi, làm Lâm Uyên huynh thất vọng."
Tần Lâm Uyên cũng không giận, mặc cho hai con hươu bên ngoài đã bắt đầu kéo xe, thế gian này, một người ngoan cố không đổi như Vô Tà làm sao có thể dừng lại, hai con hươu xanh này cũng giống như thế? Cuộc sống tự do tự tại chỉ là núi cao sông dài, cố tình muốn đùa giỡn, tham uống rượu của hắn, đổ thừa không đi, hắn cũng đành phải cho bọn chúng dây cương. Hai con hươu không có tiền đồ này thế nhưng cũng vui vẻ chui vào bên trong, mặc hắn thúc giục, khiến mọi người phải tiếc hận thay cho bọn chúng, nhưng hai con hươu ngây ngô này lại rất vui vẻ, thật là hươu ngu ngốc.
"Cũng không nói là thất vọng." Tần Lâm Uyên khoát tay áo: "Ai có chí nấy, thế gian này có rất nhiều người không tới đường cùng thì sẽ không chịu thay đổi. Không dối gạt ngươi, gặp lại ngươi ngược lại làm cho huynh nghĩ tới mình ngày xưa, cũng là người cố chấp đến ngu ngốc như vậy, hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi, luôn không thể vứt những tâm sự thế tục đáng ghét kia. Hôm nay ta cũng sẽ không khuyên ngươi, ngày khác nếu có duyên, ta tất nhiên còn có thể hỏi ngươi có thể hiểu được hay không, có nguyện ý bỏ xuống quyền lực hay không, đều là ngày mà huynh tùy ý tiêu sái."
Những câu nói này của Tần Lâm Uyên coi như là đang an ủi Vô Tà, nàng không nhận lấy ý tốt của hắn, cho dù có là die4nd5anl ³fequ¼ydon người giỏi nhẫn nhịn đến đâu cũng sẽ phất tay áo bỏ đi. Quan điểm bất đồng thì suy nghĩ cũng sẽ không giống nhau, Tần Lâm Uyên chính là Tần Lâm Uyên, tầm nhìn đều rộng lớn hơn một chút so bất luận kẻ nào, cũng không vì vậy bỏ quên Vô Tà.
"Đa tạ Lâm Uyên huynh." Vô Tà thật lòng thành ý nói này một câu "Đa tạ", giống như Chung Tử Kỳ cuối cùng đã gặp được tri âm, chuyện duyên phận trên thế gian này đều khó có được như vậy.
Tần Lâm Uyên vẫn ngồi yên như cũ, hắn đưa mắt lên nhìn rồi khẽ mỉm cười, tiện tay chỉnh lại áo ngoài của mình. Lúc này chính là khi ánh mặt trời rực rỡ nhất, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm xám này làm màu tóc trắng phóng khoáng ngông nghênh trên đầu hắn dường như được phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng. Ngày xưa hắn còn vô cùng cứng đầu, mới vừa ngộ ra tất cả, sao lại có thể trông cậy vào Vô Tà có thể vì mấy lời khuyên bảo của chính mình liền có thể bỏ qua sự kiên trì của chính mình?
Vì vậy Tần Lâm Uyên liền cười nhẹ một tiếng, quả thật là còn phóng khoáng hơn bầu trời mấy phần: "Tuy là không khuyên nổi ngươi, nhưng vi huynh cũng không thể cứ nhìn ngươi trở về mạo hiểm như vậy, tặng cho ngươi mấy lời khuyên, cũng có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành..." dien$d®anlequyd#on
Vô Tà hết sức kinh ngạc đối với tâm ý lần này của hắn. Lấy tính tình của Tần Lâm Uyên, hắn nhất định sẽ không làm mình cuốn vào địa phương hắn chán ghét nhất, chuyện Tần Xuyên tranh giành quyền lực cùng Tần Yến Quy càng thêm không có quan hệ gì với hắn, lại không nói việc tranh giành quyền bính này đã sớm không phải chuyện hắn quan tâm. Nếu bàn về thân sơ, cả hai người họ đều như tay chân với Tần Lâm Uyên, cũng không khác gì nhau, ai thua ai thắng, Tần Lâm Uyên căn bản sẽ không nhúng tay, cũng không có cái đó ý định quan tâm,
Hắn là loại người tự nhiên rộng lượng như vậy, đàm luận những chuyện này cùng hắn thì quả thật là đầu độc hắn, mà nay hắn thế nhưng lại chịu nói một chút chuyện này cùng với nàng, thật sự là vì thể diện của nàng, nếu hắn quyết sẽ không làm khó mình, cùng Vô Tà nói những lời này.
Trong lòng Vô Tà cực kỳ cảm kích cùng kính trọng đối với Tần Lâm Uyên, không đơn thuần là bởi vì tầm nhìn cùng tính tình của hắn, mà hơn hết là bởi vì hắn vừa là thầy vừa là bạn, lại có ân đức với nàng.
Tần Lâm Uyên cho nàng mấy lời khuyên tốt như vậy, quả thật là đàm tiếu nhân gian, mưu trí vô song. Bàn về âm mưu trí kế với Tần Lâm Uyên, vừa là làm nhục hắn, cũng là đầu độc hắn, mặc dù hắn khinh thường, nhưng nếu thật sự bàn đến tâm kế mưu lược, Tần Lâm Uyên cũng không thua bất kỳ người nào, chỉ là hắn không muốn phí sức mà thôi.
Chớ quên, Tần Lâm Uyên phóng khoáng ngông ngênh của ngày hôm nay, lúc trước cũng là một người lòng dạ vô song, là người duy nhất có thể khiến cho Kiến đế thật lòng thương yêu, là người hắn muốn truyền cho giang sơn xã tắc.
Biết Vô Tà hổ thẹn, Tần Lâm Uyên hắng giọng cười to, mặt mày đều là ý cười: "Ngươi không cần phải nhìn ta như vậy. Tuy vi huynh là người hiến kế, nhưng rốt cuộc còn là chứa một phần lòng riêng, nhìn ngươi cũng thông cảm cho vi huynh, cũng không hy vọng ngươi sẽ khuynh đảo tâm tư bất kỳ bên nào vì ta. Ta không thể nữa giúp ngươi quá nhiều, chỉ có thể cho ngươi kế sách để cứu vãn tất cả."
"Đa tạ." Vô Tà nhẹ nhàng cười một tiếng, biết hắn chịu làm đến nước này đã là không dễ dàng, đương nhiên sẽ không tham lam, cầu quá nhiều thứ, điều duy nhất làm nàng lo lắng vào lúc này chính là có thể chạy về kinh thành trước lễ hạ táng tiểu Tĩnh vương là mình hay không.
Tần Lâm Uyên lảo đảo đứng dậy, tóc trắng áo đỏ đều nhuộm mùi rượu, vẻ mặt cùng này tư thái tựa như tiên nhân muốn đứng dậy, mọc cánh thành tiên trở về: "Ngươi không cần lo lắng chuyện nhỏ này, hai con hươu này tự sẽ dẫn ngươi hồi kinh."
Vô Tà biết hắn muốn đi, hỏi vội: "Lâm Uyên huynh muốn đi?"
Tần Lâm Uyên nghe vậy thì cười ha ha: "Chuyến này của vi huynh vốn là muốn tới kinh thành tỏ lòng thương tiếc với bạn cũ đã chết đi của ta, hôm nay xem ra cũng không cần thiết phải đi rồi."
Quả thật, hắn chịu bày mưu tính kế cho nàng đã là chuyện vô cùng khó khăn trong thiên hạ, tự nhiên sẽ không dây D%ĐËLQĐ dưa quá nhiều cùng những chuyện này. Vô Tà cũng đành phải chắp tay cảm tạ, không kiểu cách với hắn.
Tần Lâm Uyên nhảy xuống xe trước, hình như là lại nghĩ tới cái gì, ngừng lại động tác mà quay đầu nhìn Vô Tà một cái, sau đó một tay đỡ viền cửa, một tay móc ra một túi gấm từ vạt áo của chính mình. Túi gấm này cùng một dạng phong phạm với Tần Lâm Uyên, bộ dạng chỉ đơn giản là một khối vải tơ may thành túi gấm, từ trên xuống dưới không có một chút hoa văn dư thừa nào. Hắn tiện tay khẽ ném túi gấm cho Vô Tà: "Vi huynh vừa gặp mặt với ngươi, tự nhiên không thể để ngươi tay không, vật này tặng ngươi, chắc hẳn ngày khác ngươi sẽ dùng tới."
Vô Tà nhận lấy túi gấm, hắn không có nói cho nàng biết trong túi gấm này là cái gì, cũng không có nói cho nàng biết khi nào có thể sử dụng, khi nào có thể mở ra nhìn, mà Vô Tà cũng không có hỏi.
Tần Lâm Uyên khép tay áo mà đứng, vươn người đứng ngoài xe ngựa, làm bộ giống như muốn nhảy xuống như vậy, mặc cho xe ngựa đang chạy, gió lớn trên đường cuồn cuộn nổi lên, thổi bay mái tóc trắng cùng hồng bào của hắn, tay áo tung bay, ước hẹn sẽ uống rượu cùng Vô Tà vào một ngày khác, chỉ là "ngày khác", hắn cũng chỉ uống cùng Vô Tà chân chính... Dứt lời, Tần Lâm Uyên liền tiêu tiêu sái sái, giống như quay về theo gió, để xe lại cho nàng, mình thì nghênh ngang nhảy xuống xe ngựa.
Vô Tà vội thò đầu ra ngoài xe, muốn từ biệt cùng Tần Lâm Uyên, lại thấy hắn nghênh ngang rời đi, chỉ đưa lưng về phía nàng, tay áo tung bay, gió thổi vù vù theo hướng ngược lại, nhân lúc vui vẻ rời đi. Làm như biết Vô Tà đầu lộ ra cái đầu để từ biệt hắn, Tần Lâm Uyên không quay đầu lại, chỉ lười biếng nâng một cánh tay lên, khua khua về phía Vô Tà, liền uống rượu, ngâm ca, tự nhiên rời đi, trong miệng vẫn hát hát, làm như ung dung tự tại. Thiên tử hô lai bất thượng thuyền, tự xưng thần thị tửu trung tiên...(*)
(*) Hai câu thơ trong bài “Ẩm tiên bát trung ca” (Bài ca tám vị tiên trong uống rượu) của Đỗ Phủ. Tạm dịch: “Vua gọi thuyền bên chẳng trả lời, tự xưng ‘rượu thánh với tiên trời’”
Hai đầu "hươu" này vẫn không biết Tần Lâm Uyên đã đi, vẫn ngốc ngếch mà tiếp tục gấp rút lên đường như cũ.
Vô Tà chui người trở lại trong xe, ngồi xuống, nhưng thấy bên
trong xe có một chiếc bao giống như đồ Tần Lâm Uyên lưu lại, nàng mở ra xem mới biết chính là một bộ đồ nam để nàng giả trang thành nam nhi. Trong lòng Vô Tà không khỏi bật cười, Tần Lâm Uyên này đã xuất thần nhập hóa, lại liệu sự như thần, cũng có thể làm thần tiên rồi.
...
Lúc trở lại Biện kinh Vô Tà mới phát giác, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, Biện kinh đã thay đổi một trời một vực, không khí trở nên rất trầm lặng đè nén, mặc dù trong thành nhìn giống như bình thường, nhưng canh phòng lại vô cùng sâm nghiêm, chính là nàng vào thành thì cũng phải trải qua một phen kiểm tra. Những quan thủ thành kia thấy nàng thì giống như gặp quỷ, nhưng lại ngại than phận của Vô Tà nên cũng không dám ngăn trở, đầy bụng nghi vấn, cũng cho nàng qua, chỉ sợ là lập tức muốn chạy đi thong báo cho phía trên đi.
Trở lại vương phủ, quả thật như Tần Lâm Uyên nói, phủ Tĩnh vương treo lụa trắng, một mảnh nghiêm trang, chính là làm tang sự cho nàng. Vô Tà cười khổ, không ngờ rằng ở kiếp này nàng lại còn có may mắn được thấy linh vị cùng áo quan của mình.
Vô Tà đang muốn đi vào, lại thấy một đạo bóng dáng quen thuộc đang đi ra từng trong vương phủ của nàng, chính là Hiên Viên Vân Nhiễm mặc một thân áo tơ trắng. Có lẽ là bởi vì nàng, Vân Nhiễm xưa nay thích màu sắc diễm lệ lại mặc một bộ đồ đơn giản khó có được như vậy, suy cho cùng đều là tình nghĩa của hai nàng. Lúc này vừa thấy Vân Nhiễm, chỉ cảm thấy nàng cả người tiều tụy, cũng gầy đi trông thấy, cằm nhọn hoắt, hốc mắt cũng có chút lõm xuống, rõ ràng là người trải qua chuyện vô cùng đau buồn, sau lưng nàng cũng không có cung nhân hầu hạ. Thấy thái tử phi như vậy, lại vừa tự mình xuất cung, túc trực bên linh cữu của nàng, trong lòng Vô Tà có chút xúc động. Nữ tử đơn thuần thẳng thắn lại ngang ngược này rốt cuộc lại thật lòng bi thương thảm thiết vì nàng.
Suy nghĩ xong, Vô Tà đứng một chỗ nghênh đón, nhưng bởi vì trong lòng Vân Nhiễm khổ sở, thân thể lại tiều tụy, ngay cả đi bộ cũng cúi đầu, hết sức phờ phạc rũ rượi. Thấy đường đi của mình bị ngăn cản, lại cũng không có phát ra uy nghi thái tử phi của nàng, chỉ nghiêng nghiêng người, muốn tự đi qua bên cạnh, không ngờ người nọ còn chắn trước mặt nàng. Lúc này Vân Nhiễm mới có chút phản ứng, ngẩng đầu lên, há hốc mồm, lời khiển trách đã đến cổ họng giờ phút này bị kẹt lại, ngẩn ngơ trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Vô Tà, sau đó thì sắc mặt trắng nhợt, bị dọa đến hôn mê.
Vô Tà bất đắc dĩ, thở dài, vội tiếp Hiên Viên Vân Nhiễm đã ngất xỉu, đưa nàng trở lại phủ.
Đợi lúc Vân Nhiễm tỉnh lại lần nữa, người đã nằm ở trên giường, trên người đắp chăn, mà Vô Tà cũng đang ngồi ở trên ghế trước giường của nàng. Sắc mặt Hiên Viên Vân Nhiễm cả kinh, liền muốn tiếp tục ngất, người trên ghế không có mở miệng. Cũng không biết là Dung Hề đã đứng sau lưng Vô Tà từ khi nào, nàng ấy DĐÖL;-)QĐ buông thõng tầm mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Thái tử phi không cần sợ hãi, ngài thật sự là nhìn thấy vương gia."
Dĩ nhiên Vân Nhiễm biết nàng chính là Vô Tà! Cũng là bởi vì biết, mới bị dọa đến ngất đi!
Nhưng mà giờ phút này là Dung Hề nói chuyện. Dung Hề là người bên cạnh của Vô Tà, lời của nàng... Vân Nhiễm chắc chắn sẽ tin. Ý tức trong lời nói của Dung Hề là... Vô Tà không chết?
Phản ứng lại, Hiên Viên Vân Nhiễm vừa buồn vừa vui một hồi, sững sờ nhìn Vô Tà, ngược lại không tiếp tục ngất đi, chỉ là hốc mắt nhanh chóng đỏ lên. Vị nữ nhi Bắc Tề này đột nhiên liền oa oa khóc rống lên như trẻ con, phủi đất một cái nhảy dựng lên, thiếu chút nữa cũng khiến Vô Tà ngã nhào trên đất, không báo trước đã nhào tới ôm Vô Tà khóc lớn không ngừng, càng không thèm để ý tới chuyện "nam nữ khác biệt". Vô Tà bất đắc dĩ cũng chỉ có thể ôm nàng, mặc cho nàng khóc, may mắn là cửa này đang đóng, nơi này lại chỉ có một người là Dung Hề đang đứng, nếu bị người khác thấy, danh tiếng của tiểu tử Tĩnh Vương nàng vốn là không tốt, lại còn phải gánh vác thêm một tội danh cấu kết với Thái tử phi của hoàng chất của mình, đó thật đúng là oan uổng.
Đợi Vân Nhiễm đã khóc đủ, lúc này mới nức nở rầu rĩ đánh Vô Tà một hồi, Vô Tà vốn là mang theo nội thương, không chịu nổi nàng giày vò một phen, không khỏi rên lên một tiếng, khiến Vân Nhiễm sợ hết hồn, vội vàng ngừng tay , cẩn thận từng li từng tí nhìn Vô Tà: "Vô Tà, ngươi thật sự... Không có việc gì? Thật sự còn sống?"
"Ta không sao." Vô Tà lắc đầu một cái, cười nhạt nói.
Vân Nhiễm nghe chính miệng nàng nói như vậy, rốt cuộc cũng yên tâm, ngay sau đó hốc mắt lại đỏ lên, mặt mũi càng thêm tiều tụy: "Chúng ta đều cho rằng ngươi đã chết, ta thật sự vô cùng khổ sở, Biện quốc lớn như vậy, trừ bọn thái tử ca ca thì ta cũng chỉ có một mình Vô Tà ngươi là bằng hữu, nếu như ngươi thật sự chết, ta đau lòng muốn chết, sớm muộn cũng chết luôn."
Vô Tà bất đắc dĩ thở dài, nếu Vân Nhiễm cứ bị kích thích như vậy chỉ sợ sẽ không xong. Cũng may là Vân Nhiễm biết nên dừng lại, không cần Vô Tà đặt câu hỏi, liền tự mình vòng vo kể lại chuyện: "Hôm đó là ta lỗ mãng, ta biết rõ là ngươi mạo hiểm đều là vì ta, sau đó thái tử ca ca tới, cho người đào xuống nhưng vẫn không tìm được ngươi, ta cùng thái tử ca ca đều không tin, cũng cho người tiếp tục đào, đào sâu ba thước cũng muốn tìm ra ngươi, người khác cũng khuyên thái tử ca ca, đó là lăng mộ lão tổ tông, đào tổ tông mộ chỉ sợ sẽ bị người đời thóa mạ, nhưng thái tử ca ca không nghe, còn nổi giận mà giết người khuyên can này, chỉ cho người ta đào, tiếp tục đào, đào đến khi tìm được ngươi mới thôi, nhưng cuối cùng chúng ta đào cả vương lăng lên cũng không tìm thấy ngươi, khuôn mặt thái tử ca ca lúc đó trắng đến nỗi giống như không còn giọt máu nào, ta cũng khổ sở đến hôn mê bất tỉnh. Sau này ta mới biết thái tử ca ca nói chuyện này với phụ hoàng, ngươi đã chết, thái tử ca ca cũng bởi vì kích động lỗ mãng, phạm vào tội đại nghịch bất đạo, bị phụ hoàng phạt hèo, giam cầm để suy nghĩ, thái tử ca ca cũng không có trách ta, mà ta biết…”
Sắc mặt của Hiên Viên Vân Nhiễm ảm đạm, không hề tiếp tục nói, làm hại Vô Tà mạo hiểm. Nàng vốn đau lòng, mặc dù thái tử chưa từng nói gì nhưng Hiên Viên Vân Nhiễm biết, trong lòng thái tử, sao có thể không oán nàng? Lúc nàng thấy khuôn mặt trơn bong như ngọc kia của thái tử trầm xuống, thô bạo như vậy, giết người không chớp mắt như vậy, chỉ ra lệnh cho người đào lăng, Hiên Viên Vân Nhiễm liền biết, nếu Vô Tà chết đi, thái tử sẽ vô cùng khổ sở.
Vô Tà dừng một chút, nhưng cuối cùng là không hề nói gì, chỉ hỏi: "Tuyên vương làm sao?"
Nói đến Tuyên vương, sắc mặt Hiên Viên Vân Nhiễm không khỏi tái đi, vẻ mặt càng thêm chán nản: "Tam ca hắn..."
Dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra sẽ có một ngày như thế này. Ngày xưa nàng kích động muốn đi tìm kiếm đế vương kia, chính là không hy vọng sẽ có một ngày Vô Tà mà mình thích nhất sẽ đối dịch cùng thái tử ca ca vì tranh giành quyền thế, nhưng nàng không nghĩ tới, mình sẽ làm mọi chuyện trở nên hỏng bét như vậy...
Là nàng hại Vô Tà, là nàng hại Tam ca, hôm nay thái tử ca ca bị giam cầm, Tam ca bị Kiến đế nghi ngờ có lòng mưu phản...
Bất luận là thái tử ca ca cũng tốt, Tam ca cũng tốt, nàng chưa bao giờ hi vọng bất kì người nào trong bọn họ sẽ xảy ra chuyện, sẽ trở thành kẻ địch. Nàng cầu xin thái tử ca ca cứu Tam ca, nhưng thái tử ca ca chỉ mỉm cười nhìn nàng. Nàng chưa từng thấy qua thái tử ca ca như vậy, ánh mắt thái tử rất lạnh, rét lạnh như băng sương. Mặc dù vẻ mặt hắn mỉm cười với nàng, giọng nói vẫn dịu dàng, nhưng Hiên Viên Vân Nhiễm biết thái tử ca ca vô cùng lạnh lùng, thật giống như hắn đã biến thành người khác, giống như hắn đã không thèm chớp mắt lấy một cái mà rút kiếm chém chết người đã ngăn cản hắn đào lăng đế vương lên vào ngày hôm đó.
Vân Nhiễm nói xong liền cảm thấy có chút choáng váng, suýt chút nữa thì ngồi không vững. Vô Tà vội đưa một tay ra đỡ nàng, vẻ mặt Vân Nhiễm mờ mịt nhìn Vô Tà một cái, không biết mình bị làm sao, chỉ thấy Vô Tà khẽ mỉm cười với nàng, vẻ mặt là sự dịu dàng trước nay chưa từng có: "Vân Nhiễm, ngươi không cần sợ, chỉ là do khí huyết của ngươi quá kém, thân thể có chút tiều tụy. Ngươi có thai, không thể đối đãi với chính mình như vậy."
Có mang... Có bầu?
Vân Nhiễm theo bản năng đi xem Dung Hề, thấy Dung Hề gật đầu mới chịu tin. Mình thật sự có thai rồi. Nàng không khỏi có chút hoảng hốt, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
"Vân Nhiễm." Ánh mắt Vô Tà lóe lên, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt này trầm tĩnh, có khả năng làm cho người ta không lý do mà an tĩnh lại. Cũng không biết nàng nói những gì ở bên tai Vân Nhiễm, Vân Nhiễm lại không thể tin được mà nhìn nàng, vẻ mặt do dự, giãy giụa, cuối cùng vẫn là cẩn thận từng li từng tí nhìn Vô Tà, hỏi: "Thật?"
Vô Tà gật đầu một cái, coi như là trả lời.
Tuy Hiên Viên Vân Nhiễm vẫn cẩn thận, nhưng ánh mắt có chút dao động: "Ngươi có thể bảo đảm, thái tử ca ca không có việc gì?"
Vô Tà gật đầu, Vân Nhiễm liền nói tiếp: "Ngươi thề, vĩnh viễn sẽ không vì hoàng quyền, trở thành kẻ địch với thái tử ca ca."
Vô Tà tiếp tục gật đầu. Dù là như thế, sắc mặt Vân Nhiễm vẫn còn do dự. Thật lâu sau nàng ấy mới nhẹ nhàng thở dài, gật đầu một cái: "Được, Vô Tà, ta tin ngươi, nếu Tam ca cùng thái tử ca ca cũng có thể vô sự, coi như thái tử ca ca có trách ta, ta cũng nguyện ý giúp ngươi.