Dật Tinh Vọng nhếch mép,cậu cười như không cười tiếp lời
"Thấy chưa, tôi đâu có lừa cô"
Học sinh trong lớp ai cũng trầm mặc không nói gì, lặng lẽ cuối đầu không đọc sách thì chơi game, chủ yếu là không muốn nhìn cái tình cảnh xấu hổ đang xảy ra trong lớp học.
Cậu đưa tay nhận lấy sữa một cách tự nhiên, song lại có hơi hoảng hốt ở khóe mắt
"Sao anh biết em uống loại này?"
"Là tình yêu mách bảo cho anh nha" Diệp Vong Lệnh cười đến quỷ dị trả lời.
Mắt của anh hơi cong lên, hàng mi dài run run mấy cái, nhìn như một chú cún nhỏ thực trung thành.
Dật Tinh Vọng hơi rung động, nhưng chợt cảm thấy không đúng lắm...Ban nãy anh hỏi cậu, xong lại là "như mọi khi"?? Cậu đã nói loại sữa mình muốn với anh bao giờ đâu??
Mặc dù thắc mắc như Dật Tinh Vọng vẫn không nói ra, âm thầm nhớ kĩ, đến một ngày nào đóa sự thật cũng phanh khuôi.
Cậu tay lắc lắc hộp sữa, vừa uống ánh mắt vừa ngước lên nhìn người con gái đang đỏ mặt vì xấu hổ.
Cảm thấy bản thân là một công dân tốt, cậu liền giải vây cho cô nàng
"Này, cho tôi mượn vở bài tập, hôm nay tôi chưa làm"
Cô thấy vậy liền theo quán tính trả lời:
"Cậu lười biếng mà còn muốn mượn vở của tôi,đừng có mơ ".
Nói xong cô vùng vằng đi về chỗ, về đến nơi mới sực hiểu ra ý của câu nói ban nãy, vội quay đầu lại thì mặt cô liền lạnh đi, lòng thầm nghĩ * Rõ ràng cậu ta không cần mình giúp *
Phía cuối lớp là hai con người đang trò chuyện, Dật Tinh Vọng vừa chăm chú uống sữa vừa ngắm nghía nhánh hoa bên khung cửa sổ, anh gối đầu lên một tay, mặt quay về hướng cậu, ánh mắt lộ rõ vẻ si mê khác thường, nhẹ giọng hỏi
"Sao không mượn anh?"
Cậu biết là anh hiểu tại sao cậu làm thế, nhưng sao anh lại hỏi cậu vậy?? Diệp Vong Lệnh đâu phải kẻ EQ kém cỏi gì?
Dật Tinh Vọng lắc đầu:"Biết mà còn hỏi à"
Diệp Vong Lệnh:"Anh muốn em giải thích cơ"
"Đừng có mè nheo" Cậu uống xong liền lạnh lùng đẩy hộp sữa vào tay anh, xong gục xuống bàn nhắm