Dật Tinh Vọng bắt đầu cảm nhận được những con đau âm ỉ truyền đến từ nơi lồng ngực, cậu co người, tay bắt đầu bấu chặt bên ngực trái, hơi thở yếu ớt đứt quảng, một loạt hành động ấy không nhanh không chậm, nhưng cũng đủ để hiểu rõ
Dật Tinh Vọng bị bệnh tim
Chương Quy đang giận sưng cả mặt thấy thế liền thất thần, hắn cũng không ngờ đến căn bệnh này của Dật Tinh Vọng, gã ngồi phịch xuống đất, tròng mắt chấn động từng cơn.
Chu Trình lại càng cuống cuồng hơn hết thảy, anh lập tức bế xốc Dật Tinh Vọng đang mơ màng nhắm chặt mi lên, chạy vọt đến phòng y tế.
Trên đường chạy đến, anh cũng không quên nói
"Không sao, tôi mang em đến phòng y tế, sẽ không đau nữa"
Dật Tinh Vọng nước mắt lưng tròng, đau quá mà rên thành từng tiếng yếu ớt.
Càng nghe càng đau lòng, Chu Trình càng chạy vội hơn bai giờ.
Dật Tinh Vọng níu áo anh thật chặt, mấp máy miệng
"Anh ơi...em đau quá" Nói xong câu đó, Dật Tinh Vọng bị đau đến mức ngất liệm đi.
Chu Trình lại càng thêm hốt hoảng, cửa phòng y tế vốn là cửa kéo, bị anh đạp mạnh một cái văng xa, đặt cậu lên giường rồi quay qua réo bác sĩ.
Họ cũng nhanh chóng lao đầu vào cấp cứu.
Đội ngũ y tế trong trường A cũng không phải chuyện giỡn, cơn đau tim của cậu được giải quyết, nhưng cậu mê man chưa tỉnh.
Suốt buổi chiều hôm đó, Chu Trình luôn ỏe cạnh túc trực suốt cho đến khi chuông hết giờ reo lên.
Một bóng dáng cao ráo đang đứng trước cửa phòng y tế bị đạp văng mất, người này mặt chiếc hoodie đỏ, quần rin đen, trên áo có mấy chữ tiếng anh màu trắng.
Anh ta dựa người vào cửa như thể đang chờ Dật Tinh Vọng tỉnh giấc, nhưng anh ta càng không ngờ rằng người đang ngồi trông coi Dật Tinh Vọng lại là Chu Trình.
Dật Tinh Vọng mơ mơ màng màng mở cặp mắt đào hoa, nhìn lên trần nhà, vừa liếc qua liền thấy bóng người đang ủ rũ nhìn cậu đến đáng thương, đó là Chu Trình.
Lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng như thế, hối hận như thế, cậu nhỏ ban nãy nằm trong lòng anh