Hoa Nhiễm ở trong ngực Thập Dạ vẫn kêu đau. Thập Dạ cẩn thận ôm nàng, giống như đang ôm một món đồ sứ dễ vỡ, hắn không dám đụng vào vết thương của nàng, bằng tốc độ nhanh nhất về đến sào huyệt ấm áp. Nơi này mùi hoa lượn lờ, hương thơm ngọt ngào tươi mát. Gió nhẹ phất phơ làm người ta hết sức thoải mái.
Thập Dạ đặt Hoa Nhiễm trên chiếc giường sạch sẽ. Hắn nhìn thấy máu tươi trên người nàng có chút không nhẫn tâm nhìn. Cuối cùng hắn vẫn nhanh chóng cởi bỏ y phục rách nát trên người nàng, dùng suối nước sạch sẽ lau vết thương cho nàng. Nhìn những vết thương đáng sợ vẫn còn chảy máu, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tức giận. Mới vừa rồi quá tiện nghi cho lão đạo sĩ kia, nếu không phải vội mang nàng trở về, hắn nhất định sẽ hành hạ lão.
Đây là thân thể hắn muốn lấy được nhất nhưng hôm nay hắn nhìn chỉ có đau lòng. Bởi vì có Xích Đồng cho nên trên người của hắn có thứ thuốc tốt nhất. Hắn còn hòa lẫn huyết xà của mình với thuốc, từng chút từng chút, cẩn thận bôi thuốc trên người của nàng. Sau khi thoa xong, lại tìm tấm chăn mỏng sạch sẽ, nhẹ nhàng đắp lên trên người của nàng. Làm xong những thứ này, hắn thở hổn hển, trong cả quá trình, hắn nhìn thấy thân thể nàng trần truồng nhưng trong đầu không một chút tà niệm, hắn chỉ nghĩ làm sao trị lành vết thương cho nàng. Hắn lại dùng một chút Vu thuật để cho nàng ngủ yên, không để bị đau đớn tỉnh lại.
Đột nhiên Thập Dạ cảm thấy thỏa mãn.
Trong lòng hắn, “mẫu thân” là một danh từ đặc biệt, hắn thương mẫu thân hắn, mặc dù bà đã chết sớm. Hắn cũng biết phụ thân của hắn vẫn làm bạn bên cạnh mẫu thân. Trước kia hắn vẫn không biết là nguyên nhân gì, hôm nay hắn mới biết đó là tình yêu. Yêu thật sâu, giống như hiện tại, nàng nhẹ nhàng ngủ, mắt nhắm thật chặt. Hắn đứng ở bên cạnh nàng cũng cảm giác tràn đầy thỏa mãn, hắn nắm tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thật ra, hắn rất sợ, hắn vừa mong nàng tỉnh lại, vừa sợ nàng tỉnh lại. Loại mâu thuẫn khổ sở này chỉ có chính hắn mới hiểu được. Sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn cảm giác mình giống như thiếu niên, khẩn trương thấp thỏm và lo lắng.
Đến giờ, hắn bưng cháo trắng tự mình nấu, từng chút đút vào trong miệng của nàng. Nàng ngủ rất an tĩnh, không bị bất an, mê sảng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.
Hắn không biết nàng đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn có thể xác định nàng đã hóa yêu, hơn nữa không biết cách nào để vận dụng cỗ lực lượng này. Hắn nghĩ, nếu nàng tỉnh lại, hắn sẽ giữ nàng lại, nói cho nàng biết các loại kỷ xảo, còn muốn nói cho nàng biết, yêu và yêu nhất định phải đi chung với nhau.
Thập Dạ chịu đựng qua ba ngày. Trong ba ngày hắn đã mừng như điên, trong ba ngày hắn cũng đã lo lắng, nhưng trong ba ngày này, ngoại trừ cần phải làm những chuyện khác ở bên ngoài, tay của hắn cũng chưa từng buông lỏng tay của nàng.
Tối ngày thứ ba, rốt cuộc Hoa Nhiễm mở mắt, ánh mắt có chút mê man. Sau khi mở mắt, nàng nhìn Thập Dạ chằm chằm, Thập Dạ có chút khẩn trương, hắn đang suy nghĩ nên nói gì với nàng. Một lúc lâu, Hoa Nhiễm mở miệng trước tiên, nàng nói, "Tóc trắng ca ca, dáng dấp của huynh thật xinh đẹp."
Thập Dạ sững sờ, cho dù thời gian qua bao lâu, hắn vẫn nhớ trước kia, nàng cười nói tự nhiên, ‘nam nhân xinh đẹp như ngươi, chuẩn bị thuốc men như vậy, càng thêm xuân phong đắc ý’.
Thời
gian qua bao lâu, nàng vẫn là nàng sao?
"Hoa Nhiễm?”
"Hắc hắc......" Hoa Nhiễm chỉ cười, sau đó nhìn hắn chằm chằm, đưa tay đan thật chặt vào tay Thập Dạ, "Tóc trắng ca ca, tay của huynh thật lạnh......"
Thập Dạ vừa kinh hoảng vừa vui mừng, sờ sờ đầu Hoa Nhiễm, không sốt.
"Ta thật đói...... Có gì ăn không?” Hoa Nhiễm lắc lắc cánh tay của hắn làm nũng, giống như một hài tử 5, 6 tuổi, nụ cười ngây thơ thuần khiết.
Chiếc chăn mỏng trên người Hoa Nhiễm từ bả vai chảy xuống, quét lên vết thương, thân thể trần truồng ngoài ý muốn toàn bộ rơi vào trong mắt Thập Dạ. Mặt Thập Dạ không khỏi đỏ lên, hắn phủ lại chăn lên người Hoa Nhiễm, để cho nàng nằm lại trên giường, vén tóc của nàng, khẽ hôn ở trên mí mắt nàng, "Nằm nghỉ đi, ta đi lấy thức ăn cho nàng."
Hoa Nhiễm nằm ở trên giường, nhìn về phía trần nhà mê man, nàng khẽ hỏi mình, "Ta là ai?”
Thập Dạ lấy một chút bánh ngọt và sữa nóng đút cho nàng. Hoa Nhiễm chỉ ăn một chút cũng không muốn ăn nữa. Thập Dạ dùng chăn bọc lại cho nàng, dụ dỗ nàng ăn nhiều một chút rồi đưa cho nàng một chén sữa nóng, "Uống đi, cẩn thận bị nghẹn."
"Trên người còn đau không?” Thập Dạ sờ sờ mặt của nàng, hôm đó mặt bị đánh sưng đã khôi phục trắng nõn như thường ngày.
Hoa Nhiễm chu miệng giật giật, "Hả? Dường như không còn đau nữa, thậm chí có chút ngứa."
"Đừng gãi, ta lập tức tìm thuốc bôi cho nàng, ngoan, cố gắng chịu đựng một chút."
"Không muốn ăn cái này, muốn ăn mì sợi, còn phải thêm trứng gà." Hoa Nhiễm có chút vô lại quệt mồm, cho dù Thập Dạ dụ dỗ nàng như thế nào, nàng chỉ ngậm miệng.
Thập Dạ nhịn cười không được, đưa tay véo mặt của nàng, "Bướng bỉnh, ta đi làm cho nàng."
Hoa Nhiễm kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi, lắc đầu nói, "Không đúng, không đúng, không đúng......" Nhưng không đúng chỗ nào, nàng vẫn nói không ra.
Thập Dạ vừa đi vừa cười, đáy mắt đều là nụ cười, chẳng qua cũng thật lo lắng, bây giờ tâm trí của nàng giống như đứa bé bảy tuổi, hơn nữa không nhớ ra được chuyện gì. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất hắn có thể tự nhiên giữ nàng ở bên cạnh, không phải sợ nàng thoát đi. Trời cao tạo ra cơ hội để cho bọn họ gặp nhau một lần nữa, lần này đã tạo nên cục diện này, tình huống này chính là muốn hắn chăm sóc nàng cả đời sao? Nhưng cho dù như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tha nàng, sẽ không bao giờ nữa.
Chờ Thập Dạ bưng mì trứng gà tới, Hoa Nhiễm đã ôm chăn ngủ mất, bên khóe mắt còn vương nước mắt.
Thập Dạ đưa đầu ngón tay lau chất lỏng lạnh băng, dùng yêu thuật giữ ấm chén mì trứng gà, lại cẩn thận bôi thuốc lên trên vết thương đã kết vẩy.