Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Vừa vào Tương Dương cố nhân đến


trước sau

Đỗ Phi Phi cảm động nói: “Đa tạ Tiêu đại ca. Đám hắc y nhân này người đông thế mạnh, quả thực là quấy nhiễu chúng ta không ít.”

Tiêu Đại Thánh nói: “Ý ta là, ta muốn bảo hộ muội khỏi sự hãm hại của Diệp Thần!”

……

Đỗ Phi Phi lệ nóng doanh tròng bước lên phía trước, “Người thân của ta!”

Sao vừa rồi nàng có thể cảm thấy Tiêu Đại Thánh cổ quái cơ chứ? Nàng thật sự là quá lòng lang dạ sói.

Bước chân của nàng mới được nửa đường, lập tức phía sau cổ đã bị người ta túm trở về.

Tiêu Đại Thánh tức giận đến kêu lớn, “Diệp Thần, ngươi, ngươi dám kéo nàng?!”

Diệp Thần buông Phi Phi ra, giúp nàng sửa sang lại quần áo, “Ừ, ta kéo đấy.”

……

Tiêu Đại Thánh căm giận nói: “Da mặt của ngươi thật dày.”

……

Đỗ Phi Phi nghĩ, ý của Tiêu đại ca là tốt, nhưng trình độ vẫn còn kém rất xa.

Diệp Thần hỏi: “Ngươi biết đánh xe ngựa không?”

Tiêu Đại Thánh gật gật đầu, sau đó cảnh giác nhìn hắn, “Có ý gì?”

Diệp Thần nhún vai nói: “Không có ý gì.”

Vì thế, bọn họ ba người đi một vòng quanh trấn.

Khi đi ra, xe ngựa có, xa phu cũng có.

Tuy rằng nhóm ba người đi có hơi chật chội một chút, nhưng Diệp Thần nhìn Tiêu Đại Thánh đang đánh xe, nhịn.

Đỗ Phi Phi thấy Tiêu Đại Thánh tới giúp đỡ bọn họ đánh xe, vui vẻ.

Tiêu Đại Thánh vừa đánh xe vừa bực tức, nhưng nghĩ đến chuyện có thể kéo chân sau của Diệp Thần, nhịn.

Vì thế xe ngựa chở ba người ba loại tâm tư khác nhau lên kinh thành phía bắc.

Vui vẻ đi chung nửa tháng, cuối cùng Đỗ Phi Phi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, bơ phờ nói: “Vì sao đám hắc y nhân kia không đến nữa? Có thể đang chuẩn bị âm mưu lớn hơn nữa để tiếp đón chúng ta hay không?”

Diệp Thần nói: “Có lẽ sắp rồi……”

“Ôi chao!”

Tiêu Đại Thánh ở bên ngoài đánh xe đột nhiên hét thảm một tiếng, thân thể ngửa ra phía sau, ngã vào trong xe, bi phẫn nhìn hai người đang kinh ngạc, “Hai kẻ miệng quạ đen các ngươi!”

Ngựa hí như cầu vồng.

Diệp Thần nháy mắt chui ra khỏi xe ngựa.

Đỗ Phi Phi nhìn máu chảy róc rách như nước trên cánh tay trái của Tiêu Đại Thánh, nôn nóng nói: “Huynh bị thương!”

Tiêu Đại Thánh cắn răng nói: “Cám ơn muội đã cho ta biết.”

“Để ta xem vết thương cho huynh.” Nàng lấy ngón tay nhẹ nhàng gỡ ra vải áo.

Tiêu Đại Thánh thấy nàng nhíu mày, không khỏi lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”

“Là vết thương do kiếm.”

“Không thể nào.” Hắn đau đến nhíu mi, “Kẻ kia căn bản không tới gần ta, ta chỉ nhìn thấy một màu cái bóng màu xám lóe lên.”

Đỗ Phi Phi xoa xoa cằm nói: “Có thể là ám khí hay không?”

“Không phải.” Diệp Thần cho ngựa dừng lại, tiến vào thùng xe, “Là kiếm khí vô hình.”

Đỗ Phi Phi giật mình nói: “Trừ ngươi ra vẫn còn người có thể sử dụng kiếm khí vô hình sao?”

Tuy rằng Diệp Thần thường xuyên chọc ghẹo nàng, nàng cũng hy vọng một người nào đó xuất hiện đánh bại hắn, nhưng ở sâu trong nội tâm, nàng đã sớm cam nguyện với chuyện Diệp Thần là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nay đột nhiên lại có một người võ công đạt tới cảnh giới kiếm khí vô hình như hắn, bảo nàng làm sao bình tĩnh được?

Diệp Thần hiếm khi trầm mặc.

Tiêu Đại Thánh rên rỉ nói: “Mặc kệ có phải là kiếm khí vô hình hay không, trước tiên các ngươi thay ta băng bó vết thương đã, tuy rằng là vết thương nhỏ, nhưng mất máu quá nhiều cũng sẽ chết người.”

Một lần nữa đi ra.

Tiêu Đại Thánh ở trong xe nghỉ ngơi.

Diệp Thần và Đỗ Phi Phi ngồi trên càng xe đánh xe.

Trên thực tế, xe là Đỗ Phi Phi đánh, từ sau khi Diệp Thần nói đến chuyện kiếm khí vô hình, luôn luôn trầm tư.

Đỗ Phi Phi đánh xe một hồi, không nhịn được lên tiếng phá vỡ yên lặng: “Ngươi nói xem, vì sao người kia chỉ làm Tiêu đại ca bị thương?”

Nếu hắn có thể thần không biết quỷ không làm trầy da Tiêu Đại Thánh, như thế nếu muốn cắt đầu hoặc đâm thẳng vào ngực cũng là chuyện rất đơn giản đi?

Suy nghĩ của Diệp Thần bị cắt ngang, lạnh nhạt nói: “Hắn đang cảnh cáo.”

“Cảnh cáo cái gì?”

“Cảnh cáo ta không nên lên kinh thành.”

Tiêu Đại Thánh đang mơ ngủ đột nhiên tỉnh dậy, vừa vặn nghe thấy câu nói kia của Diệp Thần, lập tức hét lên: “Nếu hắn muốn cảnh cáo ngươi, vì sao lại ám toán ta?”

Diệp Thần nói: “Bởi vì ta sẽ không để bị thương một cách ngu ngốc như vậy.”

……

Trong thùng xe khôi phục im lặng.

“Như vậy, chúng ta có cần thay đổi hành trình không?” Đỗ Phi Phi thật cẩn thận hỏi. Lúc trước Diệp Thần luôn tươi cười khiến nàng cảm thấy kinh hồn táng đảm, bây giờ hắn nghiêm túc, nàng lại cảm thấy run sợ.

Ánh mắt Diệp Thần thản nhiên liếc nhìn nàng, sương giá trên mặt giảm bớt, lộ ra nụ cười nhạt, “Vì sao phải thay đổi?”

Không biết tại sao, nhưng nhìn thấy nụ cười ấy, Đỗ Phi Phi cảm thấy an lòng.

“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?” Không thể cứ coi như không biết gì được.

Diệp Thần nói: “Dù sao người bị thương cũng không phải chúng ta, không có chuyện gì.”

……

Đỗ Phi Phi vụng trộm vỗ ngực.

May mà hắn dùng là ‘chúng ta’.

Nàng phát hiện ra có Tiêu Đại Thánh ở đây thật tốt, hắn vừa đến, địa vị của nàng lập tức được nâng lên.

Quả nhiên, chuyện xấu tốt không có tuyệt đối, chỉ có tương đối.

Trong xe, Tiêu Đại Thánh vẫn khò khè ngủ ngon lành.

*

Khai Phong, Tương thành.

Đỗ Phi Phi vội vàng đánh ngựa, chuẩn bị tìm một khách điếm để ngủ một giấc, trước mắt đột nhiên lại sáng lên, xuất hiện một người mà nằm mơ nàng cũng không muốn gặp lại.

“Hoắc Bình Bình?” Sau giây phút ngẩn người, Đỗ Phi Phi mở lớn mắt.

Trong buồng xe có tiếng động lớn.

Tiêu Đại Thánh vội vã chui ra khỏi thùng xe, không đợi xe ngựa dừng lại đã nhảy xuống xe ngựa, vọt tới đứng trước
ngựa của mỹ nhân, vui vẻ nói: “Bình Bình.”

Hoắc Bình Bình hơi ngạc nhiên một chút, lập tức cười nói: “Tiêu đại ca, đã lâu không gặp.”

“Phải, thật lâu.” Quả thực sống một ngày bằng một năm. Tiêu Đại Thánh đang chuẩn bị nói vài câu bộc lộ nhớ nhung trong lòng, lại thấy nàng lướt qua mình, đi đến trước mặt Diệp Thần, “Diệp đại ca……”

Diệp Thần nói: “Mẫu thân sinh ra ta liền qua đời, phụ thân ta không nạp tiểu thiếp không có con gái rơi.”

Hoắc Bình Bình xoa mũi, hốc mắt đỏ lên, “Lần trước là ta bất đắc dĩ……”

Nàng còn chưa nói xong, Tiêu Đại Thánh đã xông đến bảo vệ giai nhân, “Diệp Thần, ngươi đừng quá phận.”

Diệp Thần quay đầu hỏi Đỗ Phi Phi, “Ta quá phận sao?”

Tuy rằng nàng không có sức chống cự với đối mỹ nhân, nhưng nếu mỹ nhân là rắn rết lại là một chuyện khác. Đỗ Phi Phi do dự nói: “Thêm chút nữa cũng không sao.”

Tiêu Đại Thánh sửng sốt, “Phi Phi, không ngờ muội lại……”

Đỗ Phi Phi nói: “Ta làm sao?”

“Không ngờ muội lại ăn dấm chua với Diệp Thần!” Tiêu Đại Thánh khó mà tin nổi. Gần một tháng ở chung, hắn còn tưởng rằng Đỗ Phi Phi chỉ e sợ không kịp tránh Diệp Thần.

……

Hắn là Đường Tinh Tinh thứ hai sao? Có thể nhìn nhầm cùng một vấn đề.

Đỗ Phi Phi đau đầu xoa trán, “Thương thế của huynh tốt chưa?”

Hoắc Bình Bình kinh ngạc nói: “Tiêu đại ca, huynh bị thương sao?”

Tiêu Đại Thánh vội vàng cười nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, bây giờ đã không sao rồi.”

Đỗ Phi Phi cao hứng nói: “Thế ngày mai đổi thành huynh đánh xe.”

Tiêu Đại Thánh: “……”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Ừ. Mỗi ngày đều ngồi ở càng xe, thật mệt mỏi.”

Dưới sự giật dây kiên trì của Tiêu Đại Thánh, rốt cục Diệp Thần và Đỗ Phi Phi cũng đồng ý nghỉ lại ở khách điếm Hoắc Bình Bình đã thuê trọ. Dù sao cũng là xa phu, về sau còn dùng đến.

Lúc đầu Hoắc Bình Bình chỉ đặt ba gian phòng, cho nàng, Diệp Thần và Đỗ Phi Phi mỗi người một gian, nay lại thêm Tiêu Đại Thánh, đành phải hai người ở một gian.

Hoắc Bình Bình nói: “Đỗ tỷ tỷ, không bằng chúng ta……”

Đỗ Phi Phi liều mạng lắc đầu.

Ký ức về con nhện lần trước vẫn còn chưa phai đâu.

Hoắc Bình Bình đành phải nhìn về phía Tiêu Đại Thánh.

Tiêu Đại Thánh nhảy dựng lên nói: “Bảo ta và Diệp Thần một phòng? Không có cửa đâu!”

Hoắc Bình Bình thở dài nói: “Nhưng các phòng khác của khách điếm đều đã đầy. Các khách điếm trong thành Tương Dương luôn luôn trong tình trạng thiếu phòng.”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Không sao, ta và Phi Phi một phòng.”

……

Tiêu Đại Thánh và Hoắc Bình Bình nhìn bọn họ giống như thấy quái vật.

Diệp Thần ôn nhu nói: “Phi Phi à……”

Đỗ Phi Phi giật mình, không chút nghĩ ngợi nói: “Ta và ngươi một phòng.”

Ở cùng một phòng với Diệp Thần cùng lắm thì lại nằm ngủ trên đất, dù sao nàng cũng đã quen.

Vì thế, dưới vẻ mặt khiếp sợ nhìn theo của Tiêu Đại Thánh và Hoắc Bình Bình, Diệp Thần kéo Đỗ Phi Phi nhanh nhẹn trở về phòng.

Vào đêm, Đỗ Phi Phi vừa trải xong đệm chăn, đang muốn nằm xuống, lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Nàng liếc mắt nhìn Diệp Thần đã sớm ở trên giường, cam chịu đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Hoắc Bình Bình.

Đỗ Phi Phi nhỏ giọng nói: “Diệp Thần đã ngủ.”

Ánh mắt Hoắc Bình Bình khẽ liếc vào trong phòng, nhìn thấy chăn chiếu ở trên đất, nụ cười đột nhiên trở nên tha thiết, “Đỗ tỷ tỷ, muội tới tìm tỷ.”

Đỗ Phi Phi cụp mắt.

“Đỗ tỷ tỷ, muội biết lần trước ở trong sơn động thực sự là muội có lỗi, nhưng muội cũng bị người ta ép buộc mà thôi.” Nàng nói xong, hốc mắt lại đỏ lên, nước mắt lưng tròng chỉ chực rơi xuống, “Muội cùng với đệ đệ tình cảm rất tốt, thật sự không thể trơ mắt nhìn đệ ấy……”

“Hoắc cô nương.” Đỗ Phi Phi ngẩng đầu, “Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như ngươi.”

Hoắc Bình Bình lộ vẻ mặt vui mừng nói: “Vậy Đỗ tỷ tỷ……”

“Nhưng,” Đỗ Phi Phi thay đổi giọng điệu, “Vô luận như thế nào thì ta cũng là người bị hại, nếu đổi lại là ngươi, bởi vì tín nhiệm bằng hữu mà gặp phải kiếp nạn chín phần chết một phần sống như vậy, ngươi có thể tha thứ hay không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện